Tôi Giả Câm, Chú Giả Tật

Chương 2



“Thằng khốn nạn!”

 

Tôi vừa mặc quần áo, vừa khóa chặt cửa phòng.

 

Chân anh ta rõ rành rành đã lành lặn, vậy mà còn bày đặt diễn kịch lừa tôi.

 

Nhưng tôi không dám vạch trần.

Nhỡ đâu hắn cay cú quá, tìm cách trả đũa thì chết!

 

Cách tốt nhất bây giờ là—chuồn!

 

Quán bar, đua xe, đánh golf, mở tiệc, cưỡi ngựa, gọi trai đẹp…

Tôi mà chơi đủ nhiều, Cố Thương Úc chắc chắn có mọc mắt sau gáy cũng không lần ra tôi.

 

Cuối tuần, tôi rủ đám bạn đi đánh bi-a.

 

Vừa thấy tôi, lũ bạn giãy nảy như thể gặp ma.

 

“Ơ? Không bám theo Tống ca nữa à? Em đi nước ngoài nửa năm, Tống ca lùng sục tìm em suốt đấy.”

 

“Chán rồi.”

 

“Nói chán là chán? Ai tin? Mà thằng nhóc tóc xoăn này là ai thế? Trông sáng sủa đấy.”

 

Thằng nhóc tóc xoăn ấy tên Trần Triều Bạch, người mẫu.

 

Hôm trước, con bạn thân lôi tôi đi chọn đồ cho Nhị thiếu nhà họ Trình, rủ tôi đi làm cố vấn.

Kết quả là quần áo chẳng chọn được, nhưng lại chọn trúng người mặc đồ.

 

Tôi nhét cây cơ vào tay Trần Triều Bạch, nhếch mép:” Đánh năm lượt, vào một quả, chị thưởng năm mươi ngàn.”

 

“Bà chị ơi, ba chị ngày nào cũng bận tối mắt lo giữ cái nhà họ Giang, chị tiêu tiền thế này có hơi…”

 

Cả đời này, tôi có thể không cần tình yêu.

Nhưng không thể xấu, không thể nghèo**, và quan trọng nhất là—không thể mất mặt!

 

“Ba tôi cưng tôi mà.”

 

Bọn họ đâu biết, số tiền tôi tiêu… đều là của Cố Thương Úc.

 

Trần Triều Bạch đánh bi-a cũng tàm tạm.

 

Tôi vòng ra sau, đặt tay lên tay cậu nhóc.

 

Hai tai nó đỏ lựng.

 

“Tay đẹp thế mà đánh mãi không vào?”

 

Cậu ấy cúi mặt, hàng mi dày khẽ rung rung.

 

“Không muốn để chị lỗ quá nhiều.”

 

Thằng nhóc này… biết nói chuyện phết!

 

“Chị cho em, không lỗ.”

 

Năm lượt kết thúc.

 

Tôi véo nhẹ má nó: “Đi chơi đi.”

 

Thật bỏ Tống ca rồi á? Hiếm có thật đấy.”

 

“Tống Dục Tân là cái thá gì? Trong mắt Giang Mộ tôi, chỉ là một trò tiêu khiển.”

 

“Khụ khụ.”

 

Có đứa nháy mắt với tôi.

 

Tôi cúi xuống, tập trung vào cây cơ.

 

Đột nhiên, một hơi thở nóng rực phả vào gáy.

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:  “Phải không? Tiêu khiển?”

 

Tôi giật bắn mình.

 

Là Tống Dục Tân.

 

Anh ta vòng tay qua eo tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

“Tôi còn thắc mắc sao tự dưng biến mất nửa năm, hóa ra có tình mới rồi.”

 

Khán giả hóng hớt xung quanh lập tức rầm rì:

“Ối giời ơi, nam chính tới kìa! Giải tán, giải tán!”

“Nữ chính mà biết thì kiểu gì cũng sôi máu!”

“Ôi cái phim này! Nam chính lấy nữ phụ ra làm trò tiêu khiển để chọc tức nữ chính! Thế này thì thoát kiểu gì đây?”

 

Thoát thì thoát thôi!

 

Tôi mạnh tay gỡ khỏi Tống Dục Tân, thản nhiên chỉnh lại khuyên tai.

 

“Đương nhiên rồi.”

 

“Chỉ khi tiếp xúc với người khác, tôi mới nhận ra—Tống Dục Tân, anh cũng chỉ đến thế mà thôi.”

 

Bỗng nhiên, hắn túm chặt cổ tay tôi, bật cười đầy châm chọc:  “Nói đi là đi? Dễ thế cơ à?”

 

“Cô đoán xem, những chuyện cô làm với tôi, tôi có bằng chứng không? Nếu như…”

 

Tim tôi thót lại.

 

Nhưng rồi lại nghĩ, chắc ba tôi và Cố Thương Úc đã xử lý xong rồi.

 

Mà cũng tại cái kịch bản dở hơi kia! Nếu là bây giờ, tôi tuyệt đối không ngu đến mức bỏ thuốc hắn.

 

“Làm gì cơ?”

 

Xung quanh lập tức vang lên những tràng cười đầy mùi hóng hớt.

 

Tống Dục Tân châm điếu thuốc, nhả khói chầm chậm, ánh mắt nửa vời đầy bí hiểm:  “Quá đáng thật sự.”

 

Tôi nhướng mày, chọc ngoáy:  “Cụ thể là thế nào? Đừng nói là chị đây lén bò lên giường anh nhé?”

 

Tống Dục Tân hờ hững nhả ra một làn khói trắng mờ ảo.

 

“Làm chuyện xấu xong chạy mất dép, thế có quá đáng không?”

 

Mùi thuốc lá quẩn quanh, làm cổ họng tôi khó chịu. Tôi giơ tay quạt quạt rồi vung luôn cái tát: “Anh thử phả khói vào mặt tôi lần nữa xem?”

 

Tống Dục Tân liếm môi, khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt. Ánh mắt anh ta trầm xuống, lạnh như tiền quét qua người tôi.

 

Tôi thề, nếu không có người xung quanh, chắc chắn anh ta đã túm cổ tôi lắc như lắc chanh.

 

【Nam chính ngầu quá trời đất ơi! Nữ phụ cũng đỉnh vãi, couple ngang trái này chất chơi quá!】

【Mấy bà có tam quan không vậy? Nữ phụ từng bỏ thuốc nam chính đấy, còn thích được à?】

【Thì sao? Đọc tiểu thuyết là để giải trí mà, không được xem cái gì kích thích tí à?! Hơn nữa, nam chính cũng có phải người tốt đâu? Nhả khói vào mặt người ta, không khiêu khích thì cũng ám chỉ gì đó rồi.】

 

Đúng lúc này, Trần Triều Bạch xuất hiện, đẩy mạnh Tống Dục Tân ra.

 

Tống Dục Tân nhếch mép cười, giọng mỉa mai: “Cậu nghĩ cô ta là người tốt à? Sao lại trung thành với cô ta thế?”

 

Trần Triều Bạch không thèm đôi co, chỉ nắm cổ tay tôi kéo đi:  “Chị, mình đi thôi.”

 

Chưa kịp bước được hai bước, Tống Dục Tân đã gọi giật lại:  “Từ từ đã. Hay là đánh nốt ván bi-a này đi? Nếu cô thắng, tôi sẽ không đối đầu với nhà cô nữa.”

 

Tôi nhướng mày, cười nhạt: “Được thôi.”

 

Thắng hay thua cũng chẳng khác gì nhau, nhưng thử xem sao.

Ván đấu bắt đầu.

 

Tống Dục Tân đánh trước. Không hổ là nam chính, một cú đánh mà cục diện xoay chuyển 180 độ.

 

Nhưng tôi đâu có kém. Từ bé đã thích chơi, tay nghề tôi cũng đâu phải dạng vừa.

 

Hai bên giằng co, trận đấu gay cấn đến mức cả quán bi-a lặng thinh theo dõi.

 

Trên bàn chỉ còn vài viên bi lăn lóc.

 

Một giọng thì thầm lọt vào tai tôi:  “Theo tôi thấy, Giang Mộ đúng là tự rước họa vào thân. Tống ca vốn không thích gây sự, nhưng cũng bị ép đến mức phải ra tay liên tục với nhà họ Giang.”

 

Mẹ kiếp.

 

Rõ ràng là Tống Dục Tân tìm tôi trước.

 

Bực cả mình!

 

Tôi nhíu mày, cầm cơ đánh.

 

Chết tiệt, đánh lệch rồi.

 

Tống Dục Tân cười khẩy, không quên buông một câu đầy thâm ý:  “Vẫn nóng vội quá. Đánh bi-a là vậy, tìm đàn ông cũng thế.”

 

Tôi cười khan. Tìm đàn ông á? Tôi cần chắc?

 

Tôi hít sâu, tập trung lại.

 

Ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng tôi:  “Đánh cú đánh cao đi.”

 

Tôi sững lại.

 

Xung quanh xì xào:  “Người kia là ai thế? Nhìn đẹp trai phết, tiếc cái chân hơi tật.”

 

“Suỵt, đừng nói linh tinh. Đấy là Cố Thương Úc, tiểu thúc của Giang Mộ đấy. Ông này không phải dạng vừa đâu.”

 

Cố Thương Úc?

 

Anh ấy đến đây làm gì?

 

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang chiếu thẳng vào mình.

 

Nhớ hồi trước, khi chân anh ấy còn chưa bị thương, chính anh ấy là người dạy tôi chơi bi-a.

 

Tôi hít một hơi, làm theo lời anh ấy.

 

Bốp!

 

Một cú đánh dứt khoát.

 

Khán phòng bùng nổ!

 

Tôi thắng.

 

Sắc mặt Tống Dục Tân sa sầm lại.

 

“Khá đấy.”

 

Tôi đặt cây cơ xuống bàn, nghiêng đầu cười: “Tiểu thúc, sao chú lại đến đây?”

 

Cố Thương Úc lăn xe đến trước mặt tôi, giọng lạnh tanh:  “Đến bắt con nhóc nào đó trốn nhà về.”

 

Tôi nhếch môi:  “Tiểu thúc à, chẳng qua cháu chỉ ra ngoài chơi vài ngày thôi mà. Được rồi, được rồi, về thì về.”

 

Tôi giả vờ ngoan ngoãn, nhưng vừa bước ra cửa, tôi lập tức bỏ chạy.

 

Nhưng đúng là cao thủ đi trước một bước.

 

Từ bốn phía, ba người đàn ông lù lù xuất hiện.

 

Tôi khựng lại.

 

Cố Thương Úc khẽ liếc mắt ra hiệu.  Ba tên vệ sĩ cao to nhanh chóng trói gọn tôi như cuốn nem.

 

Tôi tức đến bật cười.

 

Nhưng chẳng ai cười theo tôi cả.

 

Thế là tôi nín luôn.

 

Đầu dây thừng nằm gọn trong tay Cố Thương Úc.

 

Tôi gào lên:  “Cố Thương Úc, chú coi tôi là chó chắc? Tôi bị trói thế này rồi, còn chạy đi đâu được?”

 

Cố Thương Úc cười nhạt, ánh mắt sâu hun hút:  “Khó nói lắm. Dù sao thì chân tôi cũng tàn rồi, đuổi theo em không kịp.”

 

Bộ vest đen cắt may hoàn hảo ôm trọn dáng người anh ấy.  Đế giày da chạm nhẹ xuống sàn.  Chiếc xe lăn sáng bóng phản chiếu ánh đèn.

 

Hai bàn tay thon dài của anh ấy đan vào nhau đặt trên đầu gối, sợi dây thừng quấn quanh từng đốt ngón tay sắc nét.

 

Hành lang dài hun hút, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn chầm chậm và tiếng giày cao gót “cộc cộc” vang vọng.

 

【Ôi trời ơi, hai vợ chồng này đừng có bạo lực thế nữa được không? Tiểu thúc vẫn bị ám ảnh vụ “phế vật” kìa, hahaha.】

【Cảnh này gợi cảm quá đi! Ai hiểu được không? Như kiểu Giang Mộ sắp bị Cố Thương Úc ăn tươi nuốt sống vậy!】

【Tôi fan nam chính nhưng mà couple chú-cháu này đỉnh quá rồi!】

【Ơ kìa, đằng sau là Tống Dục Tân đúng không? Sao trông anh ta có vẻ u ám thế nhỉ?】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.