12.
Sau một thời gian vất vả nghiên cứu, cuối cùng tôi cũng nắm sơ sơ cái thị trường cổ phiếu lúc lên voi lúc xuống chó này.
Tại một buổi tiệc thương mại.
Tôi diện một chiếc váy dài quây ngực màu vàng kim, sợi chỉ lấp lánh dưới ánh đèn, lấp la lấp lánh như vàng bốn số chín.
Cố Thương Úc khoác lên mình bộ vest cách tân kiểu Trung Hoa, trên ngực áo còn thêu hẳn hình ứng long bằng chỉ vàng, bên trong là sơ mi lụa đỏ.
Vừa quý tộc, vừa tao nhã.
Mà cũng vừa… nguy hiểm.
“Tiểu thúc, giúp em kéo khóa lên với.”
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, chờ đợi.
Những ngón tay lạnh lạnh của anh vén tóc tôi ra sau gáy, rồi chậm rãi kéo khóa lên.
Nhưng anh không buông ra ngay.
Mà cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gáy tôi.
Mềm mại.
Lạnh lạnh.
Sởn cả gai ốc.
“Xong… xong chưa ạ?”
Cố Thương Úc nhẹ nhàng xoa xoa vết hôn vừa để lại, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ở bữa tiệc, ngoan một chút.”
“Biết rồi màaa…”
Tại bữa tiệc.
Bao nhiêu con mắt tò mò đổ dồn về phía chúng tôi.
“Ơ kìa, không phải bảo Cố Thương Úc bị liệt, chưa từng tham gia tiệc tùng bao giờ sao?”
“Bên cạnh còn có cháu gái đi kèm, chắc là trông chừng đây. Nghe đồn con bé này cũng lắm trò lắm, mà nay trông chững chạc hẳn nhỉ?”
“Ý bà là xinh đẹp hơn hả?”
“Không, trông có vẻ trầm ổn hơn.”
Ba tôi nhìn tôi từ đầu đến chân, tặc lưỡi hai cái:
“Theo Cố Thương Úc lâu thế, cuối cùng cũng ra dáng con người rồi đấy.”
Tôi: “…”
“Cảm ơn ba đã khen ạ…”
Cố Thương Úc không thích uống rượu, nên tôi để anh ấy lại khu tráng miệng, rồi tranh thủ đi kiếm mấy ông trùm ngành giải trí.
Từ xa, tôi thấy Cố Thương Úc đang nhìn mình, tay cầm một miếng bánh nhỏ, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng.
Nhìn cảnh này, tự nhiên tôi thấy nhẹ lòng hẳn.
Cuối cùng cũng không phải quấn lấy nhau như sam nữa, thoát kiếp chăm sóc người yêu kiểu bảo mẫu rồi.
Tôi tuyên bố!
Tiểu thúc chính là mẫu người yêu lý tưởng nhất: yêu chiều thì hết nước chấm, sự nghiệp lại nâng đỡ tận tình.
Đàn ông lớn tuổi đúng là có sức hút riêng.
Dĩ nhiên, tiểu thúc không phải kiểu bao dung vô điều kiện đâu. Nếu mà phản bội anh ấy á, thì xin lỗi, anh tìm đến tận cửa luôn!
Sau khi gom được mớ danh thiếp, tôi định quay lại tìm anh.
Ai dè, từ xa đã thấy Cố Thương Úc đang nói chuyện với Tống Dục Tân.
Không biết bằng cách nào, anh ấy có một ly champagne trong tay, ngón tay thon dài giữ chặt chân ly, từ tốn nâng lên như muốn chạm cốc.
Động tác nhẹ nhàng, nhưng vô tình để lộ cổ tay gầy gò, trên đó là một chuỗi ngọc phỉ thúy xanh biếc.
Chuỗi ngọc tinh xảo, sạch sẽ, đeo lên tay anh ấy lại càng hợp hơn bất cứ món trang sức nào.
Trên ngực áo, hình ứng long uốn lượn, khí thế mạnh mẽ, thần thái tao nhã.
Dù đang ngồi xe lăn, dù chủ động nâng ly trước.
Nhưng phong thái vẫn bề trên như cũ.
Tống Dục Tân mỉm cười, nhưng không nâng ly đáp lại.
Cũng dễ hiểu thôi.
Vì trong mắt Cố Thương Úc, hắn ta cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Có chút kiêu ngạo cũng không lạ.
Nhưng Cố Thương Úc vẫn không hạ ly rượu xuống, mà lại giơ về phía tôi từ xa.
Tôi hơi khựng lại, rồi cũng nâng ly lên, cười đáp lại anh ấy.
Sắc mặt Tống Dục Tân lập tức đổi màu.
Hahaha, vô tình khoe chuỗi ngọc, vô tình cụng ly từ xa với nữ chính, đúng là đỉnh của chóp!
Tống Dục Tân không nói gì, chỉ có tâm lý là đang sụp đổ từng mảng.
Cười chết mất, quê quá! Muốn độn thổ luôn mà vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Dù tiểu thúc với Mộ Mộ chưa công khai, nhưng chắc chắn Tống Dục Tân cũng đoán được có biến. Theo nguyên tác, đáng lẽ giờ này hắn đang tán tỉnh nữ chính, ai dè lại rơi vào tình huống chéo ngoe này.
Ban đầu tôi đọc truyện vì mê mối tình tổng tài bá đạo với đóa bạch liên hoa đầy bi thương. Ai ngờ càng đọc càng lệch quỹ đạo, sa chân vào bể khổ văn học “cháu – chú”. Yêu đương lành mạnh thì quan trọng thật, nhưng tình yêu méo mó lại có sức hút khó cưỡng.
—
Tiệc rượu được một nửa, tôi bắt đầu thấy hơi chóng mặt.
Chắc do gặp gỡ quá nhiều tổng giám đốc, tinh thần bị kích thích hơi quá đà.
Không nghĩ nhiều, tôi đi thẳng lên phòng nghỉ trên tầng khách sạn.
Nhưng không lâu sau, tôi nhận ra cơ thể mình bắt đầu nóng ran.
Giống hệt lần trước, khi Tống Dục Tân ép tôi uống rượu có thuốc.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa bị mở ra.
“Ai?”
“Là tôi, A Mộ.”
Tống Dục Tân vừa kéo lỏng cà vạt, vừa chậm rãi bước vào.
Cánh cửa phía sau bị nhân viên phục vụ đẩy mạnh đóng lại.
“Anh… ưm, buông tôi ra!”
Tống Dục Tân siết chặt cổ tay tôi, đè tôi xuống giường.
Tôi liều mạng đá vào chỗ hiểm của hắn.
Nhưng vì thuốc ngấm, phản kháng của tôi yếu ớt như mèo cào.
Hắn tham lam đặt từng nụ hôn xuống.
Tôi nghiến răng, cắn mạnh vào vai hắn, miệng tràn đầy vị tanh của máu.
Tại sao tôi phải gánh chịu tất cả những thứ này?
Nhưng trớ trêu thay, kẻ từng bỏ thuốc hắn lại chính là phiên bản “tôi” trước khi thức tỉnh.
Người đó không phải tôi.
Tôi chộp lấy chiếc đèn đầu giường, dùng hết sức ném thẳng vào hắn.
Giữa lúc giằng co, bỗng—
Rầm!
Cánh cửa bị đá văng.
Cố Thương Úc đứng ngay cửa, toàn thân toát ra sát khí.
Không nói một lời, anh túm cổ áo Tống Dục Tân, tung ngay một cú đấm trời giáng.
Người đàn ông cao quý, chỉn chu thường ngày giờ đây quần áo xộc xệch, cằm siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Giống như mảnh băng vỡ, nhưng cũng như ngọn lửa bùng cháy dữ dội—một sự giận dữ điên cuồng và cố chấp.
Bàn tay ngày thường dùng để pha trà, viết thư pháp, giờ lại siết chặt thành nắm đấm, liên tục giáng xuống Tống Dục Tân.
“Cố… Cố Thương Úc…”
Không có hồi đáp.
Cố Thương Úc dứt khoát quật hắn xuống sàn, sau đó bế tôi lên.
Vừa dán vào người anh, tôi lập tức siết chặt tay ôm lấy cổ anh ấy.
Cơ thể anh ấy còn lạnh hơn tôi.
“Khó chịu…
Giúp em…”
Cố Thương Úc khựng lại, hơi thở trở nên gấp gáp.
Anh nghiêng đầu, ra lệnh: “Gọi bác sĩ ngay!”
—
Tại bệnh viện, sau khi được tiêm thuốc, tôi cuối cùng cũng ổn định lại.
Cố Thương Úc ngồi bên mép giường, quăng luôn xe lăn sang một bên.
Trước đây, tôi cũng từng nằm đây.
Chỉ khác là, khi đó anh ấy vẫn còn là “tiểu thúc”, còn tôi vừa mới quấy rối anh ta xong.
“Trước kia vì lý do đạo đức, tiêm một mũi là xong. Vậy lần này sao lại…”
Tôi liếc anh ấy, cố tình châm chọc.
“Tiểu thúc, chẳng lẽ anh không làm được à?”
Tôi cứ nghĩ với mức độ biến thái của anh ta, ít nhất cũng phải hành tôi một trận ra trò.
Anh cau mày.
“Em tưởng thứ thuốc đó dễ chịu lắm à? Giúp em thì dễ, nhưng nếu em chịu không nổi thì sao? Chính mình chịu được bao nhiêu, em không tự tính được à?”
…
Ngẫm lại cũng thấy có lý.
Tôi không dám hỏi anh ta xử lý Tống Dục Tân thế nào.
Chắc chắn là trả thù thôi.
Dù kẻ từng bỏ thuốc hắn không phải tôi, nhưng ai sẽ tin đây?
Thế giới này vốn đã đầy rẫy những chuyện hoang đường.
—
[Trong tiểu thuyết, thực ra nam chính cũng từng bỏ thuốc nữ phụ, nhưng mục đích là để trả thù. Tôi cứ tưởng cốt truyện bị cắt bỏ đoạn này, ai dè nó vẫn diễn ra.]
[Hơn nữa, nữ chính cũng thay đổi rồi. Ban đầu cô ta là một người dịu dàng, lương thiện. Nhưng lần này, cô ta lại cùng nam chính lên kế hoạch bỏ thuốc nữ phụ.]
Gì cơ?!
Tôi hơi sững sờ.
Cốt truyện đã đi lệch đến mức không thể kiểm soát.
Nhưng ngẫm lại, nữ chính trả thù cũng có thể hiểu được.
Ai mà muốn bỗng dưng bị nam chính cưỡng ép, rồi bị kéo vào một câu chuyện đau khổ như vậy chứ?
[Giờ tôi mới nhận ra, nữ chính cũng không phải người tốt.]
[Trước đây, khi tiểu thúc cứu Giang Mộ, anh ấy còn cẩn thận dặn vệ sĩ canh giữ ngoài cửa, bác sĩ cũng đang trên đường tới. Nhưng nữ chính lại lao vào phòng, khóa cửa từ bên trong, rồi hét lên: “Tôi đã nhốt hết những kẻ xấu bên ngoài rồi!” Nghe thì có vẻ chính nghĩa, nhưng thực chất là tranh thủ chiếm chỗ.]
[Gì mà nữ chính bạch liên hoa? Rõ ràng là một kẻ tâm cơ tinh vi.]
—
Cố Thương Úc… đã nghĩ cho tôi nhiều như vậy.
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Quần áo hơi xộc xệch, nhưng khí chất vẫn không suy suyển.
Các khớp ngón tay sưng đỏ, trầy xước, vết thương loang lổ.
Tôi khẽ liếm môi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay anh, đặt lên môi, hôn một cái.
Cố Thương Úc nghiêng đầu, ánh mắt thăm dò, như thể đang đoán xem tôi lại định giở trò gì.
Cuối cùng, anh ta khẽ cười.
“Bệnh viện đấy, gan em cũng to thật.”
[Hai vợ chồng nhà này có thể ngừng phát “cẩu lương” không? Yêu đương bình thường thôi mà cũng đầy gợi cảm thế này.]
[Đôi môi tái nhợt chạm vào vết thương anh ấy chịu vì em—một nụ hôn thành kính, chính là vương miện cao quý nhất em dành cho tình yêu của anh.]