Tôi Giả Câm, Chú Giả Tật

Chương 8



Sau khi nghỉ dưỡng ở bệnh viện, tôi được Cố Thương Úc đưa về nhà, rồi anh lập tức quay lại công ty.

 

Đến lúc này tôi mới ngớ ra…

Chuyện này không chỉ đơn thuần là một màn trả thù nhắm vào tôi, mà còn là đòn đánh phủ đầu của ông anh cả nhà họ Cố nhằm vào Cố Thương Úc. Hai bên hợp sức chơi tiểu thúc một vố đau điếng.

 

Nếu hôm đó anh ấy chọn đến công ty, tôi xác định xong đời.

Nếu anh ấy chọn cứu tôi, công ty chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.

 

Nhưng tôi tin anh ấy!

Trong nguyên tác, Cố Thương Úc là phản diện duy nhất có thể đối đầu với nam chính hào quang vô địch. Giờ nam chính gục rồi, thiên hạ này chính thức thuộc về vợ chồng phản diện chúng tôi!

 

Công ty mới của tôi cũng đang trên đà niêm yết.

Người đầu tiên tôi ký hợp đồng chính là Trần Triều Bạch.

Mỗi lần nhìn cậu ta, trong mắt tôi chỉ thấy hình bóng thần tài lấp lánh.

 

Cậu ta nghĩ gì không quan trọng.

Dù sao năm đó, chính tay tôi đã kéo cậu ta lên từ vô danh.

Từ một người mẫu chả ai biết đến, cậu ta nhận được vai đầu tiên trong một bộ phim ngắn. Nhờ gương mặt đẹp trai, mái tóc xoăn tự nhiên có một không hai trong giới giải trí, lại thêm kịch bản xịn, cậu ta một bước thành danh!

 

Bộ phim ngắn quay vỏn vẹn 38 ngày, phát trên nền tảng video ngắn, đạt hơn một tỷ lượt xem.

Nhân lúc tên tuổi còn nóng hôi hổi, tôi nhanh tay ký tiếp cho cậu ta một vai nam phụ trong phim kinh phí thấp.

Cậu ta đúng là có phúc, gặp ngay bà chủ mát tay như tôi!

 

Sau khi hoàn thiện đội ngũ công ty, tôi dẫn cả ekip cùng thần tài đi ăn tại một nhà hàng có tiền chưa chắc đã đặt được bàn.

Lúc này đã 10 giờ tối.

 

Cố Thương Úc nhắn tin: “Công ty xử lý xong khủng hoảng, về nhà đợi em.”

Tin đáng mừng quá đi chứ!

Cái tên khốn Tống Dục Tân cuối cùng cũng bị đạp đổ rồi!

 

Không nhịn được, tôi làm ngay mấy ly.

Cả công ty ai nấy đều hân hoan, người thì uống say bí tỉ nằm la liệt, kẻ còn tỉnh táo cũng lục tục về sớm.

 

Khi tôi đang mềm nhũn dựa vào ghế, Trần Triều Bạch nhỏ giọng gọi:

“Chị…”

 

“Gì?”

 

Như thể ai bấm công tắc, tôi bật dậy ngay lập tức.

Với tay lấy chai rượu, dốc cạn.

 

Cậu ta định cản, tôi thẳng tay đẩy ra:

“Đừng có làm loạn, hôm nay chị vui!”

 

Tôi ấn cậu ta ngồi xuống ghế, vành tai đỏ lựng, cả người cứng đờ như cái tượng sáp.

Vỗ vai cậu ta bộp bộp, tôi cúi xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm rồi nghiêm túc tuyên bố:

 

“Đừng cản chị! Chồng chị ngày nào cũng uống cái thứ trà nhạt như nước ốc, lại còn cấm chị uống rượu!”

 

Cậu ta nuốt nước bọt, ấp úng:

“Chồng… Chị, chị kết hôn rồi á?”

 

Tôi chớp mắt, đầu óc quay mòng mòng.

Mà hình như Trần Triều Bạch cũng chẳng tỉnh táo hơn tôi là mấy, cứ đăm đăm nhìn.

 

“May quá, em không phải người thứ ba, chứ không chị biết giấu mặt đi đâu.”

 

Cậu ta im lặng, ánh mắt có chút là lạ.

Còn tôi thì chẳng để ý gì, nâng ly rượu vang lên định nốc cạn.

 

Nhưng khổ nỗi, tôi say quá, tay run run làm đổ hết rượu lên người cậu ta.

 

“Ối giời ơi, xin lỗi nhé! Mau đi rửa sạch đi!”

 

Cậu ta đứng dậy rời đi. Tôi một mình ngồi nghịch điện thoại, nghịch chán thì lại tự chơi với cái cốc rượu.

 

Đến lúc nhìn màn hình, phát hiện tin nhắn của Cố Thương Úc gửi từ hai tiếng trước.

Lạ nhờ, mọi khi cứ nửa tiếng là nhắn hỏi han một lần, hôm nay lại im ắng bất thường.

 

Tôi loạng choạng đứng dậy xuống tầng.

 

Đi ngang qua mấy nhân viên phục vụ, vô tình nghe thấy họ thì thầm:

 

“Giang Mộ cặp kè với diễn viên mới, hot search bùng nổ rồi kìa!”

 

Tôi đứng khựng lại.

 

Gì cơ? Bùng nổ?

 

Ý là… cậu ta nổi tiếng rồi à?

 

Tôi lập tức quay sang, cười tươi rói với nhân viên phục vụ:

“Cảm ơn nhé!”

 

Người ta trợn mắt nhìn tôi: “…”

 

Ra khỏi nhà hàng, tôi thấy xe của Cố Thương Úc đỗ ngay trước cửa.

 

Vệ sĩ đã mở sẵn cửa xe, khẽ cúi người, lịch sự đưa tay mời tôi lên.

 

Cũng được, ít ra vẫn còn biết cử người đón mình.

 

Về đến nhà, đầu óc tôi tỉnh táo hơn chút.

 

Phòng khách tối om. Tôi nhíu mày, nhìn quanh quất.

 

Chợt thấy Cố Thương Úc ngồi trên sofa.

 

Anh ta vẫn mặc nguyên bộ vest đen, chân bắt chéo, trên bàn đặt sẵn một tách trà.

 

Thấy tôi vào, anh ta chỉ khẽ nâng mắt lên, ánh nhìn điềm nhiên đến đáng sợ.

 

Căn phòng lờ mờ ánh sáng, cả người anh ta như hòa vào bóng tối.

 

Tôi chép miệng, đi tới gần: “Sao ngồi đây thế?”

 

Đã uống rượu nên miệng tôi khô khốc, tiện tay cầm ly trà lên làm một hớp.

 

Nhưng vừa nuốt xuống liền nhăn mặt.

 

“Ôi giời ơi! Trà đặc thế này? Đắng nghét! Lại còn nguội rồi… Không phải anh không thích uống trà đặc à?”

 

Cố Thương Úc nhàn nhạt cười: “Vậy A Mộ pha cho tôi ly khác nhé?”

 

Tôi chớp chớp mắt, đầu óc hơi chậm lại, nhưng vẫn gật đầu cái rụp: “Được… được thôi.”

 

Ánh mắt anh ta trầm xuống, dịu dàng đến lạ.

 

Nhưng ngay dưới lớp dịu dàng ấy, một thứ gì đó rất nguy hiểm đang dần lộ ra.

 

Tôi không hề hay biết, vẫn hì hục quỳ xuống, một tay chống lên đầu gối Cố Thương Úc, tay còn lại mò mẫm trong bóng tối.

 

“Ở đâu nhỉ?”

 

“Ngăn kéo dưới bàn trà. A Mộ đừng lấy nhầm nhé.”

 

Xong đời rồi.

 

Xong thật rồi!

 

Tôi đã gào lên trong đầu cả trăm lần: “Đừng tìm nữa! Đừng tìm nữa!”

 

Nhưng đáng tiếc, cô ấy không nghe thấy bình luận của chúng ta.

 

Lần này đúng là tìm trà thật rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.