Tôi Giả Câm, Chú Giả Tật

Chương 9



Tay tôi chạm vào một chiếc hộp nhỏ.

“Haha! Tìm thấy rồi!”

Tôi giơ lên khoe như vớ được báu vật.

 

“A Mộ giỏi lắm, mở ra đi.”

 

Tôi hí hửng xé hộp, chuẩn bị pha trà. Nhưng khoan… có gì đó sai sai?

 

“Ơ, lẽ ra nó phải là…”

 

Chưa kịp nghĩ tiếp, đầu tôi bỗng dưng quay cuồng, trời đất chao đảo.

Ngay giây tiếp theo, tôi đã bị Cố Thương Úc bế thốc lên, đặt gọn trên đùi anh ta.

 

Sững sờ, tôi liếc sang sofa thì thấy một bức ảnh.

Dù hơi mờ nhưng vẫn nhìn ra được… người trong ảnh là tôi với Trần Triều Bạch!

 

Xong, toi rồi. Tôi gây họa thật rồi.

 

Cố Thương Úc cầm ly trà nguội ngắt lên, chậm rãi uống một hơi.

Đôi mắt đen thẳm của anh ta vẫn nhìn tôi chòng chọc, không chút dao động.

 

“Anh… anh uống ít thôi… Trà đặc có kiềm và caffeine, sẽ làm con người ta kích thích đấy…”

 

Tôi bắt đầu thấy rét, có linh cảm chẳng lành, tính chuồn gấp.

Nhưng chưa kịp nhúc nhích thì eo tôi đã bị siết chặt lại.

 

“A Mộ, đổ rượu lên người người khác vui lắm hả?”

 

“Không… không vui… Á! Lạnh quá!”

 

Nói chưa dứt câu, nước trà lạnh tanh đã đổ ập xuống người tôi.

Từ cần cổ, dòng nước chảy dọc xuống, thấm vào váy áo, khiến tôi lạnh run.

 

Cơ thể tôi co rúm lại, mắt ầng ậc nước. Tôi uất ức gào lên:

“Cố Thương Úc! Anh đúng là đồ khốn nạn!”

 

Nhưng anh ta chẳng hề có ý định tha cho tôi.

Vệt nước trà loang lổ trên sofa xám, tạo thành một mảng ẩm ướt lớn.

 

Bên ngoài, hội hóng drama đã bùng nổ:

 

[Tôi không muốn che mờ gì hết! Tôi là hội viên VIP mà!!]

[Lần đầu tiên thấy một ông trùm dùng trà thay vì rượu để dằn mặt người khác, đây là sức hút đàn ông trưởng thành sao?]

[Không nói nhiều, cực kỳ kích thích, ai hiểu được sự kết hợp hoàn mỹ giữa tiểu thúc và trà chứ.]

[Màu trà là gì? Là màu vàng! Đúng vậy! Tôi không có ý gì đâu!]

16


.

 

Tôi tức muốn hộc máu, quyết định chiến tranh lạnh với Cố Thương Úc.

Hot search nổ như pháo hoa mà không thèm báo tôi một câu, đã thế còn chơi bẩn như thế này!

 

“Em say đến mức đấy, có gọi cũng tỉnh nổi chắc?”

 

“… …”

 

Cố Thương Úc cho người điều tra camera nhà hàng.

Kết quả? Băng ghi hình mất hút từ đời tám hoánh.

 

Tôi tự thân vận động, thuê thám tử tư, phối hợp cả cảnh sát, cuối cùng cũng moi ra kẻ quay lén.

Nhưng đời không như mơ, video gốc bị xóa qua kênh bảo mật, đội chuyên gia IT quần quật suốt ngày vẫn chưa phá nổi mã hóa.

 

Xem ra lần này, có người muốn dìm tôi đến chết.

 

Trên mạng, công kích dội tới như bão cấp 12.

Tôi thì không lo, nhưng Trần Triều Bạch thì sao?

Lỡ sự nghiệp cậu ta tan thành mây khói thì sao?

 

Dù tiền tôi đầu tư đã hồi vốn từ lâu, nhưng tôi không thích nhìn một ngôi sao mới nhú đã vội lụi tàn.

 

“Bọn họ không khôi phục được, nhưng tôi có thể thử…”

“Hồi đại học, tôi từng học lập trình.”

 

Trần Triều Bạch vừa đụng tay vào máy tính, tôi cũng gọi đội PR của công ty chuẩn bị thông cáo báo chí.

Đen thành trắng, sai thành đúng, cả thế giới quay theo tôi là được.

 

Dù sao giữa tôi và cậu ấy cũng chẳng có gì cả.

 

Nhưng tôi không ngờ, sau khi giải mã xong, Trần Triều Bạch không gửi video cho PR…

 

Mà đăng thẳng bản gốc lên mạng.

 

Xong phim.

 

Thần tài cũng sập rồi.

 

Internet bùng nổ còn hơn nổ lốp xe trên cao tốc.

 

[Tưởng đâu drama gia tộc, ai dè bản gốc hài như phim Tết.]

[Còn nhớ cái lần Giang Mộ gặp nguy, Cố Thương Úc bỗng dưng bật dậy khỏi xe lăn không? Đúng là kỳ tích y học! Lúc đó tôi đã ship cặp này rồi.]

[Mà còn là chú – cháu chứ đùa à? Hồi tiểu thúc bị liệt, ai cũng lơ đẹp, chỉ có bố Giang Mộ không bỏ. Hai nhà thân đến mức mặc chung quần. Rồi nhà họ Giang sa sút, tiểu thúc ra tay giúp đỡ, tiện thể cưới luôn đại tiểu thư.]

[Truyện ngôn tình cứu rỗi à? Tôi thích! Chú – cháu à? Càng loạn, càng hóng!!]

[Đứng sau vụ này là Tống Dục Tân nhà họ Tống. Lần trước bị tiểu thúc đè bẹp, giờ lại mon men giở trò tiếp.]

[Thương Trần Triều Bạch quá…]

[Vừa đẹp trai, vừa giỏi diễn xuất, nhân phẩm cũng tốt. Biết mình thích người có gia đình là sai, nên rút lui trong im lặng. Thằng bé ngoan, từ nay tôi làm fan mẹ con!]

[Lại còn tự hack giải mã video, không giấu giếm, biết có thể bị cấm sóng mà vẫn quyết công khai!]

 

Từ đó, câu: “May mà em không phải người thứ ba, không thì chị chẳng biết giấu mặt vào đâu.” trở thành hot trend.

 

Hay lắm, thằng bé này đúng là từ vực thẳm mà phục sinh, tương lai sáng như đèn pha ô tô.

 

Cố Thương Úc chỉ nhếch môi, ánh mắt đầy khinh miệt.

 

“Muốn làm tiểu tam mà dễ à? Em còn chẳng thích cậu ta, đúng là giả tạo.”

 

Tôi túm lấy tay anh ta, cười nịnh nọt.

 

“Đúng đúng, em thích tiểu thúc nhất!”

 

17.

 

Từ hôm đó, cổ phiếu nhà họ Tống lao dốc không phanh, nam chính hết hào quang, biến thành nam phụ mờ nhạt như cục tẩy dùng mãi không hết.

Thế giới bỗng chốc yên bình lạ thường, tôi tranh thủ ngủ bù cho những ngày bận rộn, ngủ một giấc đến tận trưa.

 

Rèm cửa dày kéo kín, bóng tối bao trùm cả căn phòng. Khi tỉnh dậy, một tia sáng len qua khe rèm, chiếu nghiêng lên tấm chăn mềm. Trong không khí, những hạt bụi lơ lửng, lấp lánh trong luồng sáng mỏng manh. Mọi thứ yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ cả nhịp tim mình.

 

Tôi đưa tay ra, thử nắm lấy vệt sáng ấy.

 

Ánh sáng trên đời có muôn hình vạn trạng.

Có thể nhìn thấy, có thể chạm vào.

Không có hình dạng cố định, nhưng luôn mang theo một ý nghĩa vĩnh hằng.

 

Có lẽ, với tôi, ánh sáng ấy chính là những năm tháng được ba yêu chiều, được Cố Thương Úc dịu dàng bảo vệ.

Còn với anh ấy, ánh sáng ấy có lẽ lại là quãng thời gian tăm tối nhất—khi tôi ngang ngược xua đuổi những kẻ thân thích đến khiêu khích anh ta, hiên ngang đứng giữa vùng sáng nhỏ nhoi ấy.

 

Lượng tử giao thoa, dao động rồi nhảy vọt, tạo thành một thứ vĩnh hằng không thể phá hủy.

 

Đột nhiên, một bàn tay lớn vươn tới, mạnh mẽ đan chặt lấy tay tôi.

 

Phía sau, một giọng trầm khàn, mang theo ý cười:

“Tỉnh rồi à?”

Phiên ngoại.

 

Cố Thương Úc: “Ba, con gái ba bỏ thuốc người ta.”

Ba Giang: “Hả?! Nói linh tinh gì đấy?!” (giận sôi máu)

 

 

Cố Thương Úc: “Nói chung là không có.”

Ba Giang: “Thế thì tốt.” (thở phào nhẹ nhõm)

 

Cố Thương Úc: “Nhưng mà… con bé cũng uống luôn.”

Ba Giang: “???” (cứng đờ người)

 

Cố Thương Úc: “Tôi cứu nó. Rồi… nó ngủ với tôi.”

Ba Giang: “Ồ…”

 

 

Ba Giang: “Khoan đã! Hai đứa là chú – cháu đấy!!!”

Cố Thương Úc: “Ba.”

Ba Giang: “……”

 

– Hoàn-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.