Trăm Năm Vẫn Đợi Một Người

Chương 7



15.

Không ngờ Giang Kỳ xử lý chuyện này còn nhanh hơn tôi tưởng. Anh gom đủ thứ bằng chứng, từ camera hành trình xe tôi, trích xuất thêm cam an ninh trước nhà, rồi còn cắt luôn đoạn ghi âm cuộc gọi của hai đứa.

 

Chỉnh sửa xong xuôi, chờ đúng lúc dư luận sôi sùng sục, tài khoản Weibo của studio Hoắc Vũ mới xả hết mọi thứ ra. Bằng chứng rõ rành rành, phân tích từng chi tiết, quá hợp lý luôn.

 

Nhưng cư dân mạng chỉ tập trung vào một điểm duy nhất:

【Vậy có nghĩa là… anh vợ bị Hạ Uyển Như chơi bẩn, chỉ để làm bia đỡ đạn cho cặp Giang Tiểu Bạch?!】

【Giang Tiểu Bạch là thật rồi!!!】

【Trời ơi, con nhỏ Hạ Uyển Như này thủ đoạn ghê gớm, còn muốn bám fame Tiểu Vũ nhà tôi nữa hả?!】

【Hạ Uyển Như, biến khỏi showbiz dùm cái đi!】

 

Làn sóng tẩy chay bùng lên dữ dội.

Mấy ngày liền, cô ta không hề lên tiếng.

Nhưng các nhãn hàng cô ta đại diện thì không đợi được, mạnh ai nấy tuyên bố hủy hợp đồng cái rụp.

 

Tới nước này thì khỏi cứu vãn. Hạ Uyển Như chính thức thân bại danh liệt.

 

Tóm lại, lần này cả ba đứa tôi đều lời to.

Hoắc Vũ hào hứng kéo Giang Kỳ đi ăn mừng.

Không thèm rủ tôi luôn!

 

Tôi không quan tâm vụ đó. Tôi chỉ tò mò một chuyện khác.

 

“Khoan, mà anh lấy đoạn ghi âm cuộc gọi của tụi mình từ đâu vậy?”

 

Giang Kỳ tỉnh bơ trả lời:

“Điện thoại anh cài chế độ tự động ghi âm cuộc gọi, phòng khi cần đến.”

 

“À, ra vậy…”

 

Nghe cũng hợp lý ha…  Nhưng mà… tôi hổng tin.

16.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi dồn hết tâm trí chuẩn bị cho buổi thử vai. Nhưng mà… khó hơn tôi tưởng nhiều.

 

Đạo diễn Cố chọn ngay một cảnh cao trào cảm xúc để kiểm tra tôi.

 

Mà người diễn chung… lại chính là Giang Kỳ.

 

Cảnh quay kết thúc. Đạo diễn Cố vỗ tay cười khoái chí:  “Tốt lắm, Tiểu Hủ! Cảm xúc em kiểm soát rất tốt, nhất là khi còn trẻ như vậy.  Phản ứng hóa học giữa em với Tiểu Giang quá trời mãnh liệt, đúng như mong đợi của tôi. Rất tuyệt!”

 

Tôi giả bộ khiêm tốn:  “Dạ, đạo diễn quá khen ạ.”

 

Đạo diễn nhìn tôi, cười cười:  “Tiểu Giang nói với tôi, em từng là học trò của cô Trì.”

 

Tự nhiên giọng ông trầm xuống, nghe có chút xúc động. “Em không làm cô ấy thất vọng đâu. Nếu cô ấy còn ở đây, chắc chắn sẽ rất tự hào về em.”

 

Tôi sững người.

 

“Thầy đang nói đến… giáo sư Trì Tư Mai ở Học viện Điện ảnh sao?”

 

“Ừ.”

 

Lúc đó, Giang Kỳ vừa bước vào. Đạo diễn Cố nhìn tôi một cái, như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ông vỗ nhẹ vai tôi, rồi rời đi cùng mọi người.

 

Tôi quay lại nhìn Giang Kỳ. Trên mặt anh vẫn còn chút nước chưa kịp lau khô. Vừa nãy diễn cảnh khóc, chắc mới đi rửa mặt.  Mắt anh còn hơi đỏ.

 

Ngoài cửa sổ ô vuông, gió thổi mấy cánh hoa nhài trắng bay vào, rơi xuống vai áo anh.

 

Tự nhiên, tôi nhớ ra hết.  Tôi nhìn anh, khẽ gọi:  “Giang Kỳ.”

 

Anh ngước mắt lên.

 

Tôi nói nhẹ:  “Đi thăm cô Trì với em nha.”

17.

Tôi mua một bó hoa nhài trắng.  Giang Kỳ lái xe chở tôi đến nghĩa trang phía Đông thành phố.

 

Tháng Năm nào tôi cũng đi thăm cô Trì, mà lần nào cũng phải bật GPS mới mò ra đường.  Còn Giang Kỳ thì chạy một mạch tới nơi, không cần nhìn bản đồ.

 

Tự nhiên, tôi thấy hơi hồi hộp, vô thức nắm lấy tay anh.  “Giang Kỳ, em nhớ ra rồi.”

 

Anh liếc qua tôi, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư tôi.

 

“Hủ Hủ, đây cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”  Giọng anh trầm xuống, khàn khàn.

 

Bốn năm trước, ngay tại đây, tôi đã cứu một người.

 

Là anh.

 

Giang Kỳ siết chặt tay tôi, giọng trầm ấm:  “Cảm ơn em… vì đã cứu anh.”

 

Anh nhìn tôi, do dự giây lát, rồi nói tiếp:  “Còn một chuyện nữa.”

 

Tôi nhìn anh chờ đợi.

 

Anh hơi mím môi, rồi nói rành rọt từng chữ:

“Anh thích em. Từ ngày hôm đó, anh đã thích em rất lâu rồi.”

 

Tôi nhìn vào mắt anh. Thì ra, ánh mắt một người khi yêu thật sự… lại dịu dàng đến vậy.

 

Tôi khẽ cười: “Em cũng thích anh.”

 

“Lâu lắm rồi.”

 

Thật ra câu này, tôi đã tự nói với lòng không biết bao nhiêu lần. Chỉ là chưa từng nói trước mặt anh. Bây giờ nói ra, không sớm cũng không muộn.  Vừa đúng lúc.

 

Giang Kỳ cười khẽ, ánh mắt lấp lánh:  “Trước mặt mẹ anh, không được đổi ý đâu đấy.”

 

Tôi đỏ mặt, gật đầu cái rụp.

 

Anh giơ hai ngón tay lên môi, hôn nhẹ một cái, rồi đặt tay lên môi tôi.

 

“Ở đây, trước mặt cô Trì, trước mặt mẹ anh…   Tạm thời chỉ có thể ‘đóng dấu’ kiểu này thôi.”

18.

 

Tôi có bồ rồi.  Mà không phải bồ bình thường nha.  Bồ tôi là idol của tôi luôn!

 

Ngày đoàn phim công bố dàn diễn viên, tụi tôi cũng chính thức công khai.  Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm giác như đang sống trong kịch bản ngôn tình.

19.

 

Phim ra rạp, cháy vé từng suất.  Doanh thu bùng nổ.

 

Bộ phim này không chỉ giúp tôi bội thu danh tiếng, mà còn đem về cho tôi cái cúp Nữ chính xuất sắc nhất.  Giang Kỳ tiếp tục giữ vững danh hiệu Nam chính xuất sắc nhất, như một chuyện đương nhiên.

 

Đạo diễn Cố thì háo hức lên kế hoạch mang phim đi tranh giải quốc tế.  Mọi thứ suôn sẻ đến mức tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ.

 

Trong một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi Giang Kỳ:  “Anh Giang, so với các tác phẩm trước đây của anh, anh nghĩ bộ phim nào có thể xem là tác phẩm đại diện?”

 

Trước hàng chục ống kính, Giang Kỳ giơ lên bàn tay… đang đan chặt vào tay tôi.

 

Anh cười nhẹ, rồi nói rành rọt:  “Cả đời này, tôi chỉ có một tác phẩm đại diện. Đó là việc tôi đã theo đuổi được Bạch Hủ Hủ.”

 

Rồi anh nhìn tôi, ánh mắt vừa cưng chiều vừa chắc chắn:  “Tương lai, cô ấy sẽ là vợ tôi. Đây là điều tôi tự hào nhất trong đời.”

 

Giây phút đó, tôi thấy chính mình phản chiếu trong mắt anh. Bị bao trùm bởi tất cả sự dịu dàng và yêu thương của anh. Và tôi, đang chìm đắm trong đó.

 

Không chút do dự, tôi khẽ gọi tên anh: “Giang Kỳ.”

 

Rồi mỉm cười nói:  “Chúng ta kết hôn đi.”

 

“Em yêu anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.