Trăm Năm Vẫn Đợi Một Người

Ngoại truyện



Ngoại truyện: Góc nhìn của Giang Kỳ

 

1.

Mùa xuân năm đó, tôi phải lòng một cô gái.

 

2.

Năm tôi năm tuổi, ba hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Tôi và mẹ nương tựa nhau mà sống.

 

Tôi biết, mẹ hay lén khóc một mình trong phòng, nhưng lúc nào cũng giả bộ mạnh mẽ trước mặt tôi.

 

Bà thương tôi nhiều lắm, nhưng cũng nhớ ba không kém.

 

Bởi vậy, trên cổ tay bà chi chít vết sẹo.

 

Cuối cùng, mẹ ra đi vì trầm cảm. Người yêu tôi nhất trên đời, lặng lẽ rời bỏ tôi trong bệnh viện. Khoảnh khắc đó, cả thế giới trong tôi sụp đổ.

 

Tôi đọc nhật ký của mẹ, mới biết bà đã gồng gánh bao nhiêu đau đớn, không dám cho ai hay. Từng lớp vết thương, giờ đây phơi bày hết trước mắt tôi.

 

3.

Sau tang lễ của mẹ, tôi ra nghĩa trang nằm vạ mấy ngày liền.

 

Không muốn bị phóng viên phát hiện, tôi trùm kín mít từ đầu đến chân. Thậm chí cũng chẳng nhớ mình đã ở đó bao lâu. Chỉ nhớ rằng trời đổ một trận mưa lớn. Tôi ngã quỵ trong rừng cây gần nghĩa trang, đầu óc quay cuồng, ý thức mơ hồ.

 

Ngay cả ánh mặt trời cũng nhòe nhoẹt.

 

Trong tia sáng lấp lánh, tôi loáng thoáng thấy một cô gái. Mặc váy trắng, tóc dài bay bay trong gió, trên mái tóc còn cài một đóa hoa nhài. Cô ấy bước đến gần, chìa tay về phía tôi.

 

4.

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Bác sĩ nói, đúng là có một cô gái đã cứu tôi. Trên hóa đơn viện phí, ghi rõ tên người thanh toán.

 

— Bạch Hủ Hủ.

 

5.

Sau đó, tôi nhận được một kịch bản phim. Ban đầu tính từ chối. Nhưng vừa nghe vai nam phụ là Hoắc Vũ, tôi lập tức đổi ý. Đơn giản vì tôi muốn tiếp cận cô ấy. Trở thành bạn của anh trai cô ấy, có vẻ là một con đường khả thi.

 

Thế mà mỗi lần gặp tôi, cô ấy cứ lảng đi đâu mất, luôn giữ khoảng cách. Nhìn là biết không ưa tôi.

 

Tôi rất buồn.

 

6.

Lễ trao giải năm đó, tôi vô tình thấy cô ấy trong đám đông.  Không rõ cô ấy đến xem ai, nhưng trong bức ảnh chính thức, bóng dáng nhỏ bé của cô ấy lọt vào một góc khung hình.

 

Bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi.  Tôi đăng ngay lên WeChat.  Cũng là bài đăng duy nhất.

 

7.

Tôi chủ động đề cử Hủ Hủ làm khách mời phỏng vấn.

Cố tình quên điện thoại trong phòng phỏng vấn.

 

8.

Fan lâu năm nói trong siêu thoại có người bán tạp chí giả. Tính liên hệ bồi thường cho nạn nhân, ai ngờ phát hiện đó chính là tài khoản phụ của cô ấy.

 

Thì ra, cô ấy không hề ghét tôi.

 

9.

Tôi hẹn cô ấy đi ăn, ngay tại nhà hàng cô ấy thích nhất. Biết hết thói quen của người ta luôn. Biết cả loại trà hoa cô ấy thích.

 

Hôm đó quay xong, tôi bảo trợ lý lái xe về trước, một mình đi tới nhà hàng.

 

Không mang ô.

 

Cố tình để lại USB trong xe cô ấy.

 

Nhưng hình như… cô ấy cũng cố tình không trả lại áo khoác cho tôi.

 

10  .

Ở đất khách, nhớ cô ấy.

Muốn gặp cô ấy.

 

11 .

Cô ấy dùng bức ảnh đó làm màn hình khóa.

Bức ảnh mà tôi cố tình để người ta chụp.

 

Vui ghê.

 

12.

Cô ấy hỏi tôi về một người phụ nữ xa lạ.

 

Vui dữ.

 

13.

Dạo này cô ấy nhắn tin với tôi, cảm giác là lạ. Như đang có tâm sự gì đó. Không hiểu.

 

14.

Tôi giới thiệu cô ấy với đạo diễn Cố để nhận vai nữ chính.

 

Thật ra, tôi đã biết từ lâu cô ấy là học trò của mẹ tôi. Mà quan trọng hơn hết, cô ấy thực sự có năng lực. Đây là cơ hội cô ấy xứng đáng có được.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại…

 

Cô ấy không chỉ là nữ chính của bộ phim này. Mà còn là nữ chính của cả cuộc đời tôi.

 

15 .

Tôi mời cô ấy tới nhà, mới biết cô ấy nghĩ tôi làm tất cả chỉ vì danh tiếng, lợi lộc.

 

Không vui.

 

Nhân cơ hội này, tôi nói luôn. Nói là tôi đang theo đuổi cô ấy. Nói là tôi thích cô ấy.

 

Rất thích.

 

Nhưng không dám nói “yêu”.  Sợ cô ấy hoảng.

 

16.

Giải quyết xong chuyện của ông anh vợ tương lai.

 

17.

Cô ấy nhớ ra rồi. Chúng tôi đến nghĩa trang, dưới sự chứng kiến của mẹ tôi… Chúng tôi bên nhau.

18.

Tôi yêu cô ấy. Rất yêu. Muốn cô ấy trở thành vợ tôi. Muốn hai đứa mãi mãi bên nhau.

 

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.