Triệu Đắc Thiên cũng bất đắc dĩ: “Bà ấy bảo nếu ta không nhận, lần sau không cho đến nhà nữa.”
Ôi chao, đến thôn Đào Thủy gần một tháng rồi, ta mới nhận ra rằng mười mấy năm sống ở nhà họ Tiền coi như uổng phí.
Hóa ra, so với giàu sang phú quý, tình làng nghĩa xóm, sự giúp đỡ nhiệt tình và tinh thần lạc quan vượt qua khó khăn mới là cuộc sống đích thực.
Đêm khuya, sau khi tắm rửa xong, Triệu Đắc Thiên trở về phòng. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, lúng túng lấy ra một chiếc trâm gỗ đưa cho ta.
“Hôm nay ta ra thị trấn thấy người ta bán cái này, nên mua tặng nàng.”
“Trâm cài tóc á? Bao nhiêu tiền vậy? Sao lại tiêu hoang thế?”
“Sáu đồng thôi. Mua cho nàng mà, có đáng là bao.”
Dưới ánh nến, ta mân mê bông hoa đào mộc mạc khắc trên chiếc trâm, càng ngắm càng thích.
Cô gái nào lại không thích trang sức đẹp? Hồi ở nhà họ Tiền, ta đã dành dụm mấy năm trời mới mua được một chiếc vòng bạc, nhưng lại không dám đeo hàng ngày, chỉ sợ rước họa vào thân.
Vậy mà giờ đây, lại có nam nhân tự nguyện tặng trâm cài tóc cho ta. Tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng đủ khiến ta vui vẻ, xua tan mọi mệt mỏi trong ngày.
Ta cài chiếc trâm lên tóc, mỉm cười hài lòng. Trong nhà không có gương, ta đành ra bên chum nước, soi bóng mình để ngắm nghía.
“Đẹp lắm.”
Triệu Đắc Thiên đứng cạnh, cầm nến quay mặt đi, không dám nhìn thẳng ta. Dù cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không giấu được niềm vui.
Ta giả vờ trừng mắt:
“Chàng còn chưa nhìn, sao đã biết đẹp rồi?”
“Thật mà. À, Cửu lão có cho nàng miếng vải hoa, lúc nào rảnh may bộ đồ mới mặc nhé. Chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa.”
Ta lắc đầu:
“Miếng vải đó ta định may áo gối cho mẹ. Áo gối của mẹ rách hết rồi, nhìn tội lắm.”
“Hãy may cho mình bộ đồ mới đi. Yên tâm, sau này ta sẽ làm nhiều đậu phụ hơn, không để nàng phải lo chuyện tiền bạc đâu.”
Triệu Đắc Thiên nói là làm. Từ hôm đó, hắn chăm chỉ hơn hẳn, mỗi ngày đều bán được năm sáu khay đậu phụ.
Nếu không bán hết ở thị trấn, hắn lại gánh đi các làng xóm lân cận. Sau khi trừ chi phí, cuối tháng tám, mỗi ngày hắn kiếm được gần trăm đồng.
Nhưng làm việc vất vả quá, ta thấy mới đầu hè mà hắn gầy hẳn đi.
Thương hắn, ta càng chú trọng chuyện ăn uống. Món ngon bổ dưỡng đều để phần hắn, sợ hắn làm quá sức mà ốm.
Nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại gắp thịt muối, cá tôm cho ta:
“Thân thể muội yếu, ăn nhiều vào cho khỏe. Ta không sao đâu.”
Ngoài Triệu Đắc Thiên, Đắc Quán cũng khiến ta ngạc nhiên không ít.
Ta nhờ cậu nhóc làm một chiếc nĩa để đi săn. Không ngờ, cậu làm hẳn một bộ đồ nghề:
“Đây là nĩa sừng trâu, đây là nĩa ba răng, đây là búa lớn, còn đây là ná cao su.”
Triệu Đắc Thiên, vốn nghiêm khắc với đệ đệ, cũng phải trợn mắt: “Sao đệ lại nghĩ ra được những thứ này?”
Đắc Quán ưỡn ngực tự hào: “Hồi trước đi chơi, đệ thấy người ta làm, nên về thử đấy. Nhị ca, chúng ta lên núi thử xem sao?”
Thử thì thử.
Triệu Đắc Thiên cũng là người quyết đoán, không nói nhiều liền dẫn Đắc Quán lên núi, hai tiếng sau, hai huynh đệ khiêng một bao chiến lợi phẩm trở về.
Ta mở bao ra xem, ôi chao, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim béo múp không biết tên gì, thu hoạch thật phong phú.
Thịt thỏ ít mỡ, ta định làm thịt khô, gà rừng nhiều mỡ, dùng để luộc lấy mỡ là tuyệt vời nhất, còn lại mấy con chim kia thì để hai huynh đệ họ tự xử lý, muốn nướng hay rang gì thì tùy, chắc cũng chẳng đủ cho Đắc Quán nhét kẽ răng.
Đắc Vạn được nghỉ học về nhà, nhìn thấy sự thay đổi của gia đình, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Tất cả là nhờ có nhị tẩu cả đấy!”
Mẹ chồng vui vẻ ngồi trên giường vuốt ve chiếc gối mới mà ta may tặng.
“Đa tạ nhị tẩu!”
Đắc Vạn thì không có gì phải chê trách, chỉ là cái tật cứ thấy ai là lại cúi đầu chào khiến ta thấy ngại ngùng, không thích hợp cho lắm. Vì thế ta liền xua tay: “Gia đình với nhau, không cần khách sáo như vậy. Tiền học tháng sau đã dư rồi, sau này đệ cứ yên tâm học hành, đừng nhận chép sách nữa, lỡ ảnh hưởng đến việc học thì sao.”