Từ Góc Kín Đến Tim Anh

Phần 3



Phần 3:

04

Lời vừa dứt, cả khuôn viên trường bỗng im phăng phắc đáng sợ.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, khiến toàn thân tôi lạnh toát, nổi da gà.

Ngay sau đó, tiếng bàn tán bắt đầu râm ran khắp nơi:

“Trời ơi, cô này gan thật!”

“Hôm qua cô ấy tặng băng vệ sinh á? Tưởng là thư tình cơ!”

“Lần đầu tiên thấy có người tỏ tình với Chu Chỉ Yển kiểu này. Hóng phản ứng của anh ta ghê!”

“Mau nhìn kìa, hình như có người đi ra!”

Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá nam, tim đập loạn xạ như trống trận.

Quả nhiên, gương mặt điển trai của Chu Chỉ Yển xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Nhưng anh ta không “đi thẳng” ra, mà là “nằm ngang.”

Mắt nhắm nghiền, bất động, bị mấy nam sinh khác khiêng ra ngoài.

Gì thế này?

Tôi trơ mắt nhìn họ đi ngang qua trước mặt mình.

Những ánh mắt tò mò, hả hê từ xung quanh khiến tôi toát mồ hôi hột.

Không biết làm gì khác, tôi đành cười gượng, cầm loa lên, bịa một cái cớ:

“Tuổi trẻ thật tốt ha, nằm đâu cũng ngủ được.”

Đúng lúc này, một người bạn cùng phòng của Chu Chỉ Yển dừng lại, lớn tiếng quát:

“Ngủ cái gì mà ngủ! Cậu ấy tức quá ngất đi rồi! Mau gọi xe cấp cứu!”

Tôi: “…”

Cảm giác xấu hổ xộc thẳng lên đỉnh đầu. Tôi lúng túng lấy điện thoại ra gọi, nhưng đầu óc bỗng trống rỗng, không sao nhớ nổi số cấp cứu.

Cuối cùng, tôi quay sang hỏi quân sư quạt mo Duệ Phi Phi bên cạnh:

“Số xe cấp cứu là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Duệ Phi Phi gãi đầu, ngập ngừng đáp:

“Hình như là 96144 thì phải?”

Không chút nghi ngờ, tôi nhanh chóng bấm số gọi:

“Alo, khuôn viên phía Bắc trường A, làm ơn cử xe đến ngay!”

Mười phút sau.

Mọi người đứng lặng thinh nhìn chiếc xe tang với dòng chữ “Chuyên dụng hỏa táng” đậu ngay trước mặt.

5

Tài xế xe tang mở cửa bước xuống, nhìn quanh rồi hỏi:

“Người đâu?”

Tôi nuốt nước bọt, run run chỉ tay ra phía sau:

“Ở đằng đó.”

Tài xế nhíu mày, tiếp tục hỏi:

“Qua đời bao lâu rồi?”

Tôi cứng đơ một lúc, sau đó gượng cười:

“À… hình như vẫn còn hơi sớm để đến giai đoạn đó.”

Tài xế sững sờ, trợn mắt nhìn tôi:

“Người còn chưa chết mà đã gọi xe tang, cô gấp gáp muốn đi đầu thai sớm à?”

Tôi nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.

Trong đầu chỉ mong ông tài xế mau chóng rời đi để che đậy hành động ngu ngốc của mình. Nhưng vấn đề là, tình trạng của Chu Chỉ Yển vẫn chưa rõ ràng, đưa anh ấy đến bệnh viện mới là điều cấp bách.

Nếu giờ gọi lại xe cấp cứu, chắc chắn phải đợi thêm một lúc nữa.

Xe tang, suy cho cùng, cũng là xe, cũng để chở người… Hay là…

Tôi cắn răng, hóa thân thành “chuyên gia đàm phán” và nói với tài xế:

“Bác ơi, người chết thì cũng phải theo quy trình đúng không? Trước mắt, bác giúp đưa anh ấy đến bệnh viện cấp cứu. Nếu không qua khỏi, lúc đó hỏa táng cũng chưa muộn. Giá cả thì bọn cháu vẫn trả đủ.”

Tài xế, có vẻ cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu:

“Cũng hợp lý, lên xe đi.”

Tôi thở phào, vội quay lại gọi mấy nam sinh cùng phòng Chu Chỉ Yển đưa anh ấy lên xe.

Nhưng tất cả bọn họ đều nhìn tôi với vẻ khó chịu, nhất là cậu bạn lúc trước yêu cầu gọi xe cấp cứu. Cậu ta bước ngang qua tôi, không quên ném lại một câu đầy khinh bỉ:

“Nếu cô mà cưa đổ được Chu Chỉ Yển, tôi thề sẽ đi lộn ngược mà ăn phân.”

Tôi đứng sững, vừa xấu hổ vừa lúng túng, chỉ biết ho khan vài tiếng mà không dám đáp lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.