Từ Góc Kín Đến Tim Anh

Phần 4



Phần 4:

6

Do bệnh viện là nơi trang nghiêm nên số người đi theo cần được hạn chế.

Phía “gia đình nạn nhân” cử đại diện là Phong Lỗi – cậu bạn cùng phòng của Chu Chỉ Yển, người vừa mạnh miệng tuyên bố sẽ lộn ngược ăn phân nếu tôi cưa đổ được anh ấy. Còn phía “kẻ gây họa” thì dĩ nhiên, không ai khác ngoài tôi.

Trong xe tang.

Chu Chỉ Yển yên tĩnh nằm trên chiếc giường sắt vốn được dùng để chở thi thể, trông vô cùng an nhiên.

Hai bên giường, tôi và Phong Lỗi ngồi đối diện nhau, nhìn nhau chằm chằm mà chẳng ai buồn mở miệng.

Bầu không khí im lặng ngột ngạt này dường như khiến bác tài khó chịu, nên ông lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nghe nhạc chút được không?”

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên xe tang, cảm giác sợ hãi khiến cả người lạnh toát. Một chút nhạc nền thư giãn có lẽ cũng không tệ, thế nên tôi gật đầu lia lịa: “Được, được ạ.”

Năm giây sau.

Bản “Hành khúc tang lễ” với tiếng kèn bầu réo rắt vang lên trong xe.

Tôi: “…”

Lẽ ra tôi nên đoán trước điều này.

Ngồi trên xe tang thì còn mong gì có nhạc hay!

Xe tiếp tục lăn bánh về phía bệnh viện, mỗi giây trôi qua đều dài như cả thế kỷ. Không còn việc gì làm, tôi đành nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Chu Chỉ Yển để tìm chút can đảm.

Không biết đã qua bao lâu, tôi bất ngờ nhận ra mí mắt của anh ấy hơi động đậy. Phong Lỗi cũng nhận thấy, liền đưa tay khẽ đẩy nhẹ người bạn cùng phòng.

Quả nhiên, Chu Chỉ Yển từ từ mở mắt. Ánh mắt anh ấy lơ mơ quét một vòng khắp xe, nhưng đến khi nhìn thấy tôi thì đột nhiên trở nên sắc bén. Anh nghiến răng, gằn giọng hỏi: “Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?”

Tôi cười gượng hai tiếng, rụt cổ lại như một con chim cút sợ hãi.

Chu Chỉ Yển lườm tôi thêm một cái sắc như dao, rồi quay sang hỏi Phong Lỗi: “Đây là xe gì mà treo đầy hoa trắng? Còn cái chữ ‘Điếu’ kia là sao?”

Phong Lỗi hít sâu một hơi, sau đó thẳng thắn phũ phàng đáp: “Ông ngất xỉu, tôi bảo cô ấy gọi xe cấp cứu. Ai ngờ cô ấy lại gọi nhầm xe tang của nhà hỏa táng.”

Không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng kèn bầu réo rắt từ loa trong xe.

Chu Chỉ Yển run run giơ tay chỉ về phía tôi, đầu ngón tay cũng khẽ rung rinh: “Cô… cô đúng là đồ…”

Anh ấy lắp bắp mãi mà không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, như thể đang cố kìm nén cơn giận dâng trào. Cuối cùng, ánh mắt anh đảo một vòng quanh xe, rồi bất ngờ ngất xỉu lần nữa.

Tôi, Phong Lỗi: “…”

7. Cuối cùng thì xe tang cũng đến bệnh viện. Sau khi thanh toán tiền xe, tôi và Phong Lỗi vội vã đưa Chu Chỉ Yển vào phòng cấp cứu. Nhìn thấy y tá treo bình truyền nước, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong Lỗi đứng bên cạnh, mặt mày vẫn cau có, không quên buông lời châm chọc: “Cô đúng là thiên tài, khiến anh em tôi tức đến ngất hẳn hai lần.”

Tôi cúi đầu, lí nhí đáp, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi cũng đâu ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này…”

Nếu biết trước, dù có đánh chết tôi cũng chẳng dám làm. Cảm giác tội lỗi cuộn trào, như muốn nhấn chìm tôi. Tôi cúi mặt, mím môi, cố gắng kiềm chế để nước mắt không trào ra.

Phong Lỗi nhìn tôi một lúc, vẻ mặt như dịu xuống. Cậu thở dài, nhún vai, giơ tay lên như đầu hàng: “Thôi, đừng khóc nữa. Chu Chỉ Yển tuy nóng tính nhưng không phải kiểu thù lâu. Vài ngày là mọi chuyện đâu lại vào đấy thôi.”

Tôi ngước lên, khẽ đáp: “Ừm… cảm ơn cậu.”

Phong Lỗi định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại trong túi bỗng reo vang. Nghe xong, sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Cậu đứng bật dậy, giọng hốt hoảng: “Con mèo tôi nuôi trong ký túc bị quản lý phát hiện rồi. Tôi phải về xử lý ngay!”

Tôi cũng quýnh lên theo: “Thế cậu mau về đi, bên này để tôi lo.”

Phong Lỗi quay người đi vội vã, nhưng chưa đầy năm phút sau đã quay lại. Cậu nghiêm mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Nhớ đấy, đừng gây thêm rắc rối gì nữa!”

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, mắt đỏ hoe nhìn Chu Chỉ Yển mà chẳng nói được lời nào. Nhân lúc này, tôi tranh thủ ngắm anh kỹ hơn. Ai mà biết được sau này còn có cơ hội gần thế này nữa không.

Chu Chỉ Yển nằm đó, hơi thở đều đặn, tựa như đang ngủ. Đôi mắt thường ngày lạnh lùng, cao ngạo giờ đây nhắm nghiền. Hàng mi dài cong vút, khóe mắt hơi xếch, đẹp đến khó tin, khiến tôi bất giác nghĩ tới những nhân vật trong Kinh kịch.

Tay anh đặt ngay trước mặt tôi, nơi chiếc kim truyền dịch đang cắm vào. Làn da trắng trẻo, bên dưới lấp ló những mạch máu xanh nhạt. Có lẽ y tá đã sơ ý khi tiêm, khiến mu bàn tay anh bầm tím một mảng. Nhìn vết bầm đó, tôi thấy lòng mình quặn thắt.

“Người được thầm thương” đang chịu đau đớn. “Người thầm thương” làm sao có thể yên ổn cho riêng mình?

Ý nghĩ ấy lóe lên, ánh mắt tôi chợt kiên định. Không chút do dự, tôi đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài tìm y tá.

“Này cô y tá, tiêm cho tôi một mũi luôn đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.