8
Khi Chu Chỉ Yển tỉnh lại, tôi đang ngồi buồn chán đếm từng giọt nước rơi từ bình truyền dịch. Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhỏ ấy vang vọng. Đang mải mê đếm đến giọt thứ… tôi cũng không nhớ là bao nhiêu, thì giọng nói của anh ấy đột ngột vang lên, làm tôi giật bắn:
“Phong Lỗi đâu rồi?”
Tôi bật dậy theo phản xạ, nhưng vì động tác quá nhanh, kim tiêm trên mu bàn tay bị kéo mạnh. Đau đến mức tôi phải hít một hơi “xì” lên đầy thảm thương.
Chu Chỉ Yển nhíu mày, nhìn tôi như thể đang ngắm một sinh vật lạ vừa rớt từ sao Hỏa xuống:
“Sao cô ngốc thế?”
Tôi á khẩu, cũng không biết phải phản ứng thế nào, vì quả thực, lúc này tôi hơi… ngốc thật. Đành phải chuyển đề tài trả lời câu hỏi của anh:
“Cậu ấy nuôi mèo trong ký túc, bị quản lý phát hiện nên phải về xử lý trước.”
Nghe xong, anh ấy chẳng buồn gật đầu hay nói gì, chỉ tiếp tục chất vấn:
“Thế sao cô cũng truyền dịch?”
Tôi lúng túng, cố gắng tìm câu trả lời nghe cho đỡ vô lý:
“Tôi làm anh phải truyền dịch, cảm thấy áy náy quá nên…”
Chu Chỉ Yển lập tức ngắt lời, giọng chẳng mấy dễ chịu:
“Nên cô tự chuẩn bị cho mình một chai glucose à?”
Tôi gật đầu như một cái máy, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh ấy cười, nhưng kiểu cười này rõ ràng không phải vì vui vẻ, mà giống như đang cố nén cơn giận:
“Cũng được, bổ sung năng lượng để sau này còn đủ sức làm tôi tức giận tiếp, đúng không?”
Tôi cúi gằm mặt, chăm chú nhìn mũi chân mình, giọng lí nhí:
“Tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Xin lỗi anh nhiều lắm.”
Chu Chỉ Yển ngồi dậy, tựa vào đầu giường, liếc tôi một cái với ánh mắt nửa trách móc, nửa bất lực:
“Vậy thì sau này đừng làm thêm mấy chuyện ‘không biết xấu hổ’ nữa.”
Tôi vội vàng đáp, giọng chắc nịch:
“Vâng, vâng, tôi thề!”
Bầu không khí trong phòng lại trở nên im lặng đến kỳ lạ, yên tĩnh đến mức tôi chỉ muốn độn thổ. Mấy lần tôi định chuồn đi cho rồi, nhưng rồi lại ngồi ì ở đó. Dù sao thì, cơ hội được ở chung phòng với crush thế này, làm sao bỏ lỡ được chứ?
Không biết bao lâu sau, Chu Chỉ Yển bỗng dưng đứng dậy. Vẻ mặt anh hơi kỳ lạ, tay thì đưa lên định… rút kim tiêm. Tôi tá hỏa, bật dậy ngăn cản ngay:
“Anh làm gì vậy?!”
Anh đáp, mặt tỉnh bơ như không:
“Đi vệ sinh.”
Tôi nhìn bình truyền dịch của anh, vẫn còn hơn một nửa. Nếu rút kim bây giờ, tí nữa y tá quay lại kiểu gì anh ấy cũng phải tiêm lại từ đầu. Nghĩ đến cảnh đó, tôi chỉ biết hít sâu, rồi đưa ra một quyết định mang tính đột phá.
Không chút do dự, tôi rút phăng kim tiêm của mình, cầm lấy chai truyền dịch của anh ấy, giơ cao lên như chiến sĩ cầm cờ ra trận và nói đầy quả quyết:
“Tôi đi cùng, đợi anh ở ngoài buồng vệ sinh!”
9
Phòng bệnh không có nhà vệ sinh. Muốn đi phải băng qua hành lang dài, sang nhà vệ sinh công cộng ở đầu bên kia. Đúng như tôi dự đoán, giờ này trong nhà vệ sinh vắng tanh không một bóng người.
Chu Chỉ Yển bước vào một buồng. Còn tôi thì, đúng nghĩa là hóa thân thành “Nữ thần Tự do”, giơ cao chai truyền dịch như đang cầm ngọn đuốc hy vọng, đứng chờ bên ngoài.
Ngay sau đó, một loạt âm thanh “xì xì” vang lên… vừa mạnh mẽ, vừa dứt khoát. Mặt tôi nóng bừng, từ trán lan xuống cổ, chắc chắn đã đỏ không khác gì quả cà chua chín mọng. Tôi cố gắng hết sức để không tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong, nhưng bộ não phản chủ lại không chịu hợp tác.
Ngay lúc tôi đang cố phân tâm bằng cách đếm gạch trên tường, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Ai mà xui đến thế chứ? Chọn đúng lúc này để ghé qua!
Phản xạ tự nhiên của tôi là tìm chỗ trốn. Nhưng khi vừa với tay đẩy cửa buồng bên cạnh thì thấy ngay một chiếc khóa sáng bóng treo lủng lẳng trên đó.
“Không sao, còn buồng bên phải,” tôi nghĩ, vội quay người sang. Nhưng… ôi trời đất, khóa nốt! Cả nhà vệ sinh chỉ có ba buồng, hai cái bị khóa. Đừng nói là người ta sợ ai trộm… bồn cầu đấy chứ? Trong vài giây ngắn ngủi, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán tôi.
Tiếng bước chân kia ngày càng rõ ràng. Hoảng loạn, tôi đành đẩy mạnh cửa buồng duy nhất còn lại – nơi Chu Chỉ Yển vừa bước vào.
Và thế là, tôi đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh ấy. Chu Chỉ Yển đang ngồi trên bệ toilet, tay kẹp điếu thuốc, mắt mở lớn nhìn tôi như vừa phát hiện người ngoài hành tinh.
Tôi thì trợn tròn mắt, hoàn toàn hóa đá. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập như trống trận. Nếu lúc đó có cái lỗ nào gần đây, tôi chắc chắn sẽ chui xuống không do dự.
10
Chu Chỉ Yển là người phản ứng đầu tiên. Theo bản năng, anh ấy định mở miệng chửi, nhưng quên mất vẫn đang ngậm điếu thuốc. Vừa há miệng, đầu thuốc cháy rực rơi thẳng xuống đùi. Một tiếng “hự” nén nhịn đầy đau đớn vang lên, trán anh lập tức nổi gân xanh, biểu cảm như vừa nhận án tử.
Tôi hoảng hồn, căng thẳng hỏi nhỏ:
“Anh không sao chứ?”
Chu Chỉ Yển cúi gập người, tay kéo áo khoác phủ kín “vùng trọng yếu,” như thể sợ tôi có cơ hội nào đó nhìn thấy. Từ kẽ răng, anh nghiến ra từng chữ, mỗi từ như được bọc thêm lửa giận:
“Cô vào đây làm gì?”
Tôi bối rối, lắp bắp giải thích:
“Tôi… ngoài kia có người đến, mấy buồng khác lại bị khóa. Tôi theo phản xạ mà…”
Chu Chỉ Yển lườm tôi, giọng đầy chế nhạo:
“Người đến thì đã sao? Hắn định tè ngay trước mặt cô chắc?!”
Tôi khẽ hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Không phải, tôi sợ bị hiểu lầm là… biến thái.”
Nghe xong, Chu Chỉ Yển cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức đến mức hét thẳng vào mặt tôi:
“Thế cô không sợ tôi nghĩ cô là biến thái à?!”
Bên ngoài, người đàn ông đang đi tiểu bình yên, đột nhiên bị tiếng hét giận dữ ấy làm cho giật bắn mình. Bàn tay run lên khiến dòng chảy không còn theo quỹ đạo cũ mà chuyển thẳng vào… đôi giày thể thao trắng mới toanh. Anh ta đờ người, cúi xuống nhìn thảm họa của mình với ánh mắt ngơ ngác, rồi dè dặt hỏi vọng vào:
“Ông bạn, cậu đang nói chuyện với ai đấy?”