Tin đồn trong trường đại học lan nhanh như gió. Chỉ trong vài ngày, cả trường đã biết chuyện Chu Chỉ Yển hẹn hò với “cô gái tặng băng vệ sinh”, lại còn quan tâm chu đáo, đúng chuẩn “bạn trai hoàn hảo”.
Hôm đó, tôi đang ngồi trong ký túc xá, vừa ăn quýt vừa xem phim, chân vắt lên bàn, tâm trạng thoải mái vô cùng. Đột nhiên, điện thoại reo lên, trên màn hình hiện cái tên quen thuộc: Chu Chỉ Yển. Bắt máy, anh chỉ nói đúng hai từ: “Xuống dưới.”
Giọng điệu có gì đó không đúng, làm tôi nghĩ ngay đến chuyện gì nghiêm trọng, liền xỏ tạm đôi dép, vội vàng chạy xuống dưới ký túc.
Vừa gặp mặt, anh đã nhét vào tay tôi một cái thùng lớn. Bên trong nhồi nhét đủ loại, nào là Sofy, Whisper, Kotex, Carefree… Tôi nhìn chằm chằm cái thùng, há hốc mồm: “Anh mua đống này làm gì vậy?”
Chu Chỉ Yển nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi còn ước gì là tôi tự bỏ tiền ra mua đấy.”
“Hả? Ý anh là sao?”
Anh gần như hét lên: “Không phải vì cô mà giờ mấy cô gái khác đều tặng tôi cái này à!”
Lúc này tôi mới ngớ người, hiểu ra mọi chuyện. Cơn tức bốc lên tận đầu. Cái sự cố kia mỗi lần nghĩ lại đã khiến tôi muốn đào hố chui xuống, vậy mà giờ đám con gái đó còn bắt chước nữa! Hơn nữa, tôi đâu phải chỉ dựa vào băng vệ sinh mới cưa được Chu Chỉ Yển. Còn vụ xe tang, còn chuyện nhà vệ sinh nam nữa chứ!
Học theo thì cũng nên học cho đủ bài, sao lại chỉ “bắt chước sơ sài” như vậy!
Tôi liếc trộm Chu Chỉ Yển, rầu rĩ hỏi: “Vậy… anh có khi nào… cũng… đối với họ như thế không?”
Ý tôi là, anh có khi nào cũng thỏa hiệp với họ như đã làm với tôi không?
Chu Chỉ Yển hiểu ngay, trả lời dứt khoát: “Không. Cô không giống họ.”
Lòng tôi lập tức nở hoa, vui sướng chưa được mấy giây thì nghe anh nói tiếp: “Cô ngốc hơn họ nhiều.”
Được rồi. Tôi coi như đây là một lời khen đi…
17
Về lại ký túc xá, tôi đặt cái thùng to đùng xuống giữa phòng, hào phóng vung tay một cái: “Từ giờ, mỗi tháng các cậu không cần lo nữa. Tớ lo hết!”
An Mỹ đặt gương trang điểm xuống, nhìn chằm chằm vào cái thùng, miệng xuýt xoa: “Tiểu Dụ, cậu khiêng hết cả kệ hàng siêu thị về đây à?”
“Không phải. Đây là đồ người ta tặng cho Chu Chỉ Yển.”
Nghe thấy thế, Duệ Phi Phi đang nằm bẹp trên giường lập tức bật dậy như chưa từng bị ốm, hét toáng lên: “Cái gì?! Mấy cô đó làm thật à?”
Nghe giọng điệu của cô ấy, tôi lập tức phát hiện có gì đó bất thường, liền ba bước thành hai trèo lên giường cô ấy: “Cậu biết chuyện gì, nói rõ ràng ra xem nào!”
Duệ Phi Phi lục điện thoại một hồi, rất nhanh tìm được một bài đăng. Tôi cầm lấy, liếc mắt đọc tiêu đề, cảm giác như vừa bị một quả tạ 10 cân đập thẳng vào mặt: “Nhân sâm núi Trường Bạch cho heo ăn, chị Băng à, chị rất biết cách cưa người.”
“Nhân sâm” hiển nhiên là chỉ Chu Chỉ Yển, còn “chị Băng”… rõ ràng là tôi. Đám người này đúng là cao thủ chơi chữ. Phía dưới bài đăng là hàng trăm bình luận, chất chồng như tòa tháp.
– “Ngày 15 tháng 1, tặng rồi, chưa thành công, cố gắng thêm.”
– “Chưa thành công +1, cố gắng thêm.”
– “Chưa thành công +2, cố gắng thêm.”
…
– “Chưa thành công +254, cố gắng thêm.”
Tôi: ?
“Đây là cái trò quái gì vậy?”
“Nhóm các cô gái rủ nhau tặng băng vệ sinh cho Chu Chỉ Yển đấy. Những bình luận này là họ đánh dấu mỗi ngày.”
Tôi á khẩu.
Làm thế nào mà chuyện này lại biến thành phong trào được cơ chứ?
Trả điện thoại lại cho Duệ Phi Phi, tôi tức tối nói: “Cứ tiếp tục thế này, mấy cửa hàng quanh trường chắc sắp cháy hàng băng vệ sinh rồi!”
Nghe vậy, Duệ Phi Phi mở to mắt, đột nhiên túm lấy tay tôi, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích: “Tiểu Dụ, tớ có một ý tưởng tuyệt vời!”
Khóe miệng tôi giật giật. Xin hỏi, tôi có thể chọn không nghe được không?