Một góc yên tĩnh của trường A, vốn lặng lẽ bao lâu nay, bỗng chốc biến thành điểm nóng khi đông nghịt các cô gái tụ tập. Ở giữa đám đông, ba người mặc đồ hóa trang hình ếch đang hăng hái rao bán với phong thái của những người bán hàng chuyên nghiệp:
“Hộp quà đặc biệt bao gồm băng vệ sinh, kèm theo ‘Danh ngôn của chị Băng’ — ‘Vệ trái tim bạn rung động, sinh sinh không ngừng, khăn sinh không hối hận’. Mua ngay, con đường chinh phục hotboy sẽ thênh thang như quốc lộ!”
Các cô gái nườm nượp quét mã QR trả tiền, tay ôm những chiếc hộp đỏ rực rỡ, mắt lấp lánh hy vọng. Nhìn họ, cứ như thể chỉ cần món quà này là có thể mở ra một kịch bản ngôn tình đầy viên mãn.
Chưa đầy 10 phút, đống hộp quà đỏ đã bán sạch như cháo nóng giữa mùa đông, đắt hàng không kém gì thuốc cảm liên hoa thanh ôn mùa dịch.
An Mỹ tháo chiếc mũ hóa trang, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích: “Hôm nay bán còn nhanh hơn hôm qua! Quá đỉnh!”
Duệ Phi Phi cũng tháo mũ ra, vẻ mặt rạng rỡ như vừa trúng số: “Tất nhiên rồi! Hôm nay có thêm ‘Danh ngôn của chị Băng’ mà. Tớ đúng là thiên tài kinh doanh!”
Vâng, “ý tưởng thiên tài” mà Duệ Phi Phi khoe khoang tuần trước hóa ra lại là… mở gian hàng bán băng vệ sinh trong trường. Điều đặc biệt hơn cả là chúng tôi chẳng cần nhập hàng. Số băng vệ sinh mà Chu Chỉ Yển nhận được từ các cô gái đều “vô tình” quay lại với tôi. Sau đó, chúng tôi đóng gói, bán lại cho chính những cô gái ấy, để họ lại mua và tặng lại anh ấy…
Cứ thế, vòng lặp tuần hoàn diễn ra đều đặn. Chúng tôi chỉ tốn chút tiền mua hộp quà, nhưng cả chuỗi cung ứng — từ nguồn sản xuất, nhà phân phối cho đến đại diện thương hiệu — đều gói gọn trong một nhóm duy nhất: chúng tôi. Nếu dùng từ “thương nhân gian xảo” để miêu tả thì thật sự không sai một chút nào.
Dĩ nhiên, mọi việc đều được giữ bí mật tuyệt đối, nhất định không để Chu Chỉ Yển biết. Nếu anh ấy mà phát hiện ra, khả năng cao sẽ tức giận đến mức… ngất thêm lần nữa. Không hiểu sao trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác bất an, liền vội thúc giục: “Thu dọn nhanh lên, về ký túc rồi nói!”
Vừa nói, tôi vừa cúi xuống gom những chiếc thùng rỗng, chồng chúng lên nhau. Đang bận rộn thì một đôi giày AJ quen thuộc bất ngờ hiện ra trong tầm mắt. Tim tôi “đánh thịch” một cái. Chậm rãi ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán, gương mặt đẹp trai nhưng u ám của Chu Chỉ Yển đập thẳng vào mắt tôi.
19.
“Giang Dụ, cô giỏi thật đấy.” Giọng Chu Chỉ Yển lạnh lẽo đến mức không khí xung quanh như bị đông cứng lại.
Tôi giật mình, suýt nữa đánh rơi cái thùng trong tay. Theo phản xạ, định lên tiếng xin lỗi, nhưng ngay lập tức tôi nhớ ra — tôi vẫn đang đội đầu ếch!
Thế là tôi cố gắng trấn tĩnh, đổi giọng, giả vờ ngây thơ: “Ai là Giang Dụ? Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Chu Chỉ Yển nhếch mép, cười nhạt một cách đầy nguy hiểm: “Đừng giả bộ. Hai ‘hộ pháp’ của cô không đội mũ, cô nghĩ giấu được tôi à?”
“…”
Tôi quay phắt đầu lại, và đúng như lời anh, Duệ Phi Phi và An Mỹ mỗi người đứng một bên tôi, mặt cứng đơ như hai tượng sáp bị bắt quả tang.
Chu Chỉ Yển nhướng mày, ra lệnh: “Các cậu về trước đi, tôi cần nói chuyện riêng với Giang Dụ.”
“Vâng, vâng!”
Cả hai cô bạn như được ân xá, lập tức nhấc thùng đồ lên và chạy biến, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp giữ lại. Chỉ trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại tôi và Chu Chỉ Yển. Anh ngồi xuống ghế đá, rút từ túi ra một điếu thuốc, châm lửa. Khói thuốc lượn lờ bay lên, che khuất biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ sự áp lực tỏa ra từ anh.
“Không ngờ cô cũng có năng khiếu làm gian thương đấy. Chắc chắn lại là ý của mấy đứa bạn cùng phòng cô, đúng không?”
Tôi cúi đầu, cảm giác như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang làm điều sai trái, lí nhí đáp: “Ừm…”
Chu Chỉ Yển gẩy nhẹ tàn thuốc, khóe môi cong lên một nụ cười vừa giễu cợt vừa mang chút hứng thú: “Cô thích kinh doanh lắm à?”
Tôi lập tức cảm thấy bất an, vội lắc đầu quầy quậy: “Không thích.”
“Thật không? Nhưng tôi thấy cô có vẻ rất thích đấy.” Anh nheo mắt, giọng điệu trở nên trêu chọc nhưng không kém phần uy hiếp. “Từ mai, tôi sẽ đích thân giám sát cô bán hàng. Không cho phép lười biếng.”
Tôi: “…” Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Thôi xong, lần này đúng là tự mình đào hố rồi tự nhảy vào.