Tim tôi đập lạc một nhịp.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó quan trọng hơn cả deadline môn Triết, tôi cuống cuồng lôi điện thoại ra, lướt như tên bắn vào danh sách những lời mời kết bạn từng từ chối không chút nương tay.
Và rồi…
Giữa một rừng tin nhắn đầy biểu cảm và mã QR sáng loáng, tôi thấy một dòng chữ lạnh như băng ở chính giữa:
Tôi là Trần Nhượng Lễ.
Thôi xong.
Lúc đó đang hoảng loạn, tôi tiện tay từ chối hàng loạt, đâu có rảnh để soi ai với ai…
Đúng lúc đó, Trần Nhượng Lễ lặng lẽ tiến lại gần, đủ gần để thấy được dòng tin nhắn trên màn hình tôi.
Anh liếc nhìn, cười như không cười:
“Người theo đuổi cũng đông ghê.”
Một câu đủ khiến tôi không phân biệt nổi là anh đang ghen, ghẹo, hay đơn giản là ghen ghét.
Tôi nuốt nước bọt, gom góp can đảm, cố tỏ ra thành khẩn:
“Em thề không cố ý! Lúc đó em không nhận ra là anh mà…”
Anh khẽ ồ một tiếng, giọng điệu dửng dưng như đang nghe kể chuyện hàng xóm:
“Tôi còn tưởng em định quét sạch scandal tình ái giữa hai ta chứ.”
Ôi trời ơi, có ai cho tôi nút làm lại cuộc đời không?!
Tôi vội vàng phủ nhận sạch sẽ:
“Không có không có! Em tuyệt đối không phủ nhận! Chỉ là em không biết nên bù đắp cho anh kiểu gì thôi…”
Nói tới đây, tôi thở ra một hơi thật dài, phối hợp với ánh mắt ăn năn hối lỗi.
“Xin lỗi… em làm hỏng danh tiếng của anh mất rồi…”
Ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi đầy khó hiểu.
Chỉ một giây sau, môi anh cong lên, nở một nụ cười ẩn ý:
“Danh tiếng?”
“Phá hỏng?”
Anh lặp lại từng chữ chậm rãi, nghe qua thì vô cùng đơn giản, mà không hiểu sao từ miệng anh lại mờ ám đến lạ.
Tôi cắn môi, chưa kịp chữa cháy thì anh bỗng nghiêm mặt nhìn tôi, giọng trầm xuống:
“Xem ra… em phải nghĩ cách chịu trách nhiệm với tôi rồi.”
Tôi ngẩng đầu.
Lòng rối như tơ vò. Gương mặt thì cứng đờ. Có phải, anh đang thả thính tôi không?!
Tôi siết tay, lòng như có sóng nhỏ lăn tăn: “Vậy… chịu trách nhiệm kiểu gì?”
Anh không đáp. Chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, trông lạnh nhạt như chưa từng nói gì.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem có nên tặng lại anh một suất trà sữa miễn phí cả học kỳ không thì điện thoại rung lên.
Ngay sau đó, Trần Nhượng Lễ giơ điện thoại ra trước mặt tôi — màn hình hiện lên một dòng tin mới tinh: Tôi là Trần Nhượng Lễ.
Anh nhìn tôi: “Trước tiên thì cũng nên đồng ý lời mời kết bạn chứ nhỉ?”
Ờ, đúng là do tôi đạp trúng dây điện trước mà.
Từ quán bar đến lớp học, rồi lại từ chối bạn bè, tất cả đều do tôi tự chuốc.
Cắn răng, tôi rút ra đề nghị mang tính bù đắp tinh thần”:
“Vậy… em mời anh đi uống cà phê nhé?”
Anh gật đầu ngay như thể đã đợi từ trước:
“Được.”
Trong lúc chờ cà phê, tôi ngồi nghịch điện thoại, tiện thể lén lút xem trang cá nhân WeChat của anh.
Trang anh đơn giản đến mức tôi tưởng mình kết bạn nhầm.
Ảnh đại diện nghiêm túc, trạng thái chỉ toàn chia sẻ bài báo học thuật — duy chỉ có một tấm ảnh đời thường duy nhất.
Tấm ảnh ấy không phải ảnh selfie, cũng chẳng phải chỉnh sửa app gì. Góc chụp có phần tuỳ tiện, nhưng khí chất thì đúng là không cần filter vẫn hơn người.
Còn tôi?
Vòng bạn bè ngập tràn ảnh bánh sinh nhật, tiệc BBQ, mèo cào, chó cắn dép…
Tôi zoom lên zoom xuống tấm ảnh đó vài lần.
Vô thức bấm thả tim.
Ơ…
CỨU MẠNG.
Tôi còn chưa kịp hủy thì…
“Ứng Hợp.”
Anh gọi tôi, giọng thấp nhẹ mà cực kỳ dễ nghe.
Tôi giật mình, giả vờ ngây thơ vô số tội:
“Hở? Gì cơ?”
Xem vòng bạn bè người khác đâu có phạm pháp?!
Anh mỉm cười, nghiêng đầu, giọng trầm nhưng đùa nhẹ:
“Tôi đang ngồi ngay trước mặt em mà.”
“Hả?”
Não tôi bị lag tạm thời.
Anh cười dịu dàng, như thể đang thưởng thức phản ứng chậm chạp của tôi:
“Nếu muốn nhìn tôi, thì ngẩng đầu là được. Cần gì phải lén nhìn ảnh?”
Anh khựng lại một nhịp, mắt không rời tôi, giọng lửng lơ:
“Hay là, em đang muốn hiểu rõ tôi hơn?”
Không gian đột nhiên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng tim tôi đập như trống trận.
Tôi ngồi đó, đầu óc rối tung. Người rung động trước luôn lúng túng rõ ràng.
Tôi không chắc anh có đọc được lòng tôi không. Chỉ biết nụ cười kia dường như ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn.
Anh hỏi tôi muốn gì.
Tôi suýt buột miệng đáp:
Muốn anh.
Tôi nghe rõ ràng tiếng tim mình buông vũ khí đầu hàng.
Không giãy nữa.
Thích thì là thích. Mà đã thích thì đuổi theo chứ còn gì nữa!
Bạn thân của anh trai thì sao? Anh tôi như vậy mà còn chơi thân được với anh ấy, chẳng lẽ tôi lại không có cơ hội làm bạn gái người ta à?
Nam thần cao lãnh thì sao? Tôi đây quyết tâm phải hái thử một lần.
Sau màn tự cổ vũ nhiệt huyết như chuẩn bị ra trận, tôi chốt một chiến lược duy nhất:
Theo!
Còn chưa kịp lên kế hoạch hành động thì trong bữa cơm anh trai tôi, cái miệng ba hoa chích choè đã mạnh miệng bóc phốt vụ tôi trượt Toán cao cấp kỳ trước.
Tấm màn che mặt mũi tôi rơi không còn mảnh.
Mẹ tôi nổi trận lôi đình, lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà với một chồng sách như núi.
Chó nhà tôi đang ăn ngon lành cũng bị liên đới trách nhiệm.
Nó là đứa tôi nhặt về nuôi từ năm nhất đại học, vậy mà bây giờ cũng thành đồng phạm bị trục xuất.
Anh tôi còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị mẹ trỏ thẳng mặt mắng:
“Con bé chuyển qua nhà con ở! Dạy lại Toán đàng hoàng vô!”
Anh tôi: “Hả? Dạy á?”
Tôi: “Gì cơ? Giao cho ổng á?”
Con chó không hiểu gì, chỉ biết vẫy vẫy cái đuôi. Cái bát ăn của nó cũng bị mẹ tiện tay ném ra theo. Đúng là gian nan không chừa ai.
Dù tức anh tôi vô đạo đức, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hơi buồn cười.
Tự nhiên thấy câu gậy ông đập lưng ông nó thật là hợp lý.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu mong chờ anh tôi dạy tôi qua môn Toán thì chắc tôi nên chuẩn bị trượt tiếp sang năm sau là vừa.
Tuy nhiên, cái nỗi u ám ấy nhanh chóng bị một suy nghĩ ngọt ngào lấn át.
Anh ấy ở tầng trên.
Chỉ một tầng nhà thôi mà, hàng xóm sát vách, thỏ ăn cỏ gần hang, gần nước dễ hứng trăng, tất cả thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ!
Chứ đây mà gọi là bị đuổi khỏi nhà thì tôi xin được đuổi cả đời!
Kế hoạch hái hoa chính thức khởi động!
Tôi biết Trần Nhượng Lễ có thói quen chạy bộ mỗi sáng.
Vậy nên bước một: Tình cờ gặp mặt.
Tưởng tượng mà xem: sáng sớm, gió nhẹ, nắng vàng. Hai người cùng chạy bộ, rồi đứng bên hồ ngắm bình minh, ánh mắt trao nhau, rung động dâng trào…
Thính này ai mà không dính. Nhưng đời lại không như mơ.
Tôi chạy đúng ba vòng quanh khu, mồ hôi đầm đìa, đến cái bóng Trần Nhượng Lễ cũng không thấy đâu.
Bụng đói meo, chân run rẩy — sinh viên đại học lâu không vận động thật sự là kiệt sức rồi.
Ngay lúc tôi định bỏ cuộc thì trong ánh nắng lấp lánh từ xa, một bóng dáng cao ráo quen thuộc dần hiện ra.
Áo thể thao đen giản dị, tóc mái hơi rủ, dáng đi ung dung như nhân vật chính bước ra từ poster phim Hàn.
Tôi dựng người, bật chế độ diễn xuất ngay lập tức. Tôi cười duyên, vẫy tay như gió xuân.
“Trùng hợp ghê ha, Trần Nhượng Lễ”
Tôi chạy chậm lại để tiếp cận anh.
Nhưng vừa chạy được mấy bước, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.
Hóa ra chạy hai cây số khi chưa ăn sáng thì cái giá phải trả là tụt đường huyết.
Tôi lảo đảo, trong lòng chỉ kịp gào thét: tiêu rồi!
May mà ông trời chưa quay lưng với tôi.
Tôi không ngã úp mặt vào đường nhựa.
Tôi ngã vào một vòng tay thơm mùi xà phòng và ấm áp đến lạ thường.
Anh ấy đỡ tôi, tay đặt lên vai:
“Ứng Hợp, em bị hạ đường huyết à? Để anh đưa em đi ăn sáng.”
Tôi suýt buột miệng: “Không cần đâu, em có kẹo mang theo nè.”
Nhưng vừa ngước lên nhìn khuôn mặt nam thần đang siêu gần sát mặt mình, tôi im luôn.
Tay cầm viên kẹo lặng lẽ buông xuống.
Cái gì mà kẹo chứ?
Cái tôi cần bây giờ là sự yếu đuối dễ thương hợp tình hợp cảnh!
Thế giới này vẫn cần những bạch liên hoa yếu mềm.
Tôi khe khẽ nghiêng đầu, khẽ tựa vào vai anh gần hơn chút nữa, hàng mi khẽ rung:
“Cảm ơn anh nhé.”
Nhưng anh lại sợ hãi nhìn tôi:
“Em bị hạ đường huyết nghiêm trọng đến mức không nói được luôn hả? Phải đưa em đi bệnh viện ngay!”
Sau cú ngã đi vào long đất, tôi chuyển chiến lược, đặt hết niềm tin vào con chó mập bị đuổi khỏi nhà cùng mình.
Sáng hôm sau, trời đẹp, khí hậu dễ chịu, tôi trang điểm kỹ lưỡng, dắt Béo Béo ra đường đầy kỳ vọng.
Vừa thấy Trần Nhượng Lễ xuất hiện từ xa, tôi lập tức ra lệnh:
“Cục cưng, thấy anh đẹp trai kia chưa? Chạy tới đó đi, kéo chị theo!”
“Nuôi chó ngàn ngày, dùng lúc này! Cả đời chị đặt cược vào em đó, đừng phụ lòng chị!”
Béo Béo nghiêng đầu như hiểu như không, đuôi thì quẫy như cối xay gió.
Tôi vỗ mông nó một cái — mệnh lệnh đã ban ra:
“Chạy!”
Béo Béo lao đi như tên bắn. Tôi cũng bị kéo theo như mũi tên.
Một màn chó dắt người kinh điển diễn ra giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng bi kịch thực sự mới bắt đầu ở giây tiếp theo.
Phía trước không xa, một chú border collie xinh xắn xuất hiện, như thể được ánh sáng đặc biệt chiếu rọi.
Tên chó mê gái của tôi lập tức lật kèo, quên sạch sành sanh nhiệm vụ, tăng tốc hết ga lao về phía tình yêu sét đánh.
Lệch hướng rồi. Lệch hết cả kịch bản rồi!
Tôi chẳng còn tâm trí giữ gìn hình tượng nữa, nghiêng người cố giành lại quyền điều khiển.
Nhưng tôi quên mất một điều rất quan trọng…
Béo Béo là chó mập đặc ruột.
Dây xích tuột khỏi tay tôi.
Và thế là tôi bị nó kéo bay luôn!
Ngay lúc tôi tưởng mình sắp hôn đất thì một cánh tay rắn chắc kiên cố như thành trì kịp thời ôm lấy eo tôi.
Tôi đổ nhào vào một vòng ngực ấm áp rắn rỏi.
Mùi hương xà phòng nhàn nhạt quen thuộc thoáng lướt qua…
Trần Nhượng Lễ.
Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã thấy tay mình nắm chặt lấy tay áo anh từ lúc nào.
Tầm nhìn dần rõ lại, gương mặt ấy đẹp đến mức khiến nhịp tim tôi lệch một nhịp.
“Ứng Hợp, em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”
Tại sao mỗi lần gặp anh tôi đều mất mặt như thế này vậy trời!?
Tôi lắc đầu lia lịa, xấu hổ đến muốn độn thổ.
Béo Béo nhận ra mình phá chuyện đại sự, cụp đuôi lê lết quay lại, mắt chó ngây thơ vô tội.
Cổ chân tôi bị trẹo nhẹ, mỗi bước đi như có kim châm.
Anh ngồi xuống, ngón tay ấm áp nhấn nhẹ vào cổ chân tôi từng chút.
Gió buổi sáng lướt qua mát rượi.
Trẻ con chơi ném đá gần đó vô tình làm nước bắn tung tóe, y hệt trái tim tôi lúc này, vừa loạn nhịp vừa hoảng loạn.
Tôi cúi đầu, thấy bóng hai người chúng tôi dưới đất đan vào nhau, kéo dài dưới ánh nắng.
Lần đầu tiên tôi được nhìn anh từ trên xuống, Trần Nhượng Lễ đang cúi đầu, gương mặt nghiêm túc, đôi mày khẽ nhíu.
Tôi không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm gọi khẽ:
“Anh à…”
Anh ngẩng lên nhướng mày:
“Lại gọi là anh? Em quên lần trước tôi nói gì rồi à?”
Bộ dũng khí tôi vừa gom lại như bong bóng xà phòng, vỡ tan trong một nốt nhạc.
Tôi cúi đầu lí nhí: “Lần này không phải em gọi bừa.”
Một chiếc xe vụt qua bên đường, bóp còi chói tai, phá tan cả câu tôi đang nói.
Anh không nghe rõ, cúi người xuống gần hơn. Khoảng cách thu hẹp, ánh mắt đen láy của anh như muốn nhìn thấu tôi:
“Em nói gì cơ?”
Tôi như bị thôi miên. Tim nóng rực, mặt nóng hơn.
“Anh này, anh có muốn… thân với anh trai em thêm một bậc nữa không?”
Anh hơi sững lại:
“Ví dụ như?”
Ví dụ như… kết hôn.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói ra, thì…
“Ứng Hợp, về ăn sáng!”
Giọng ông anh tôi vang lên như sấm giữa trời quang.
Mặc quần đùi, dép lê, tay cầm mấy túi bánh bao, anh ấy lù lù bước tới.
Bầu không khí mơ mộng bay sạch.
Và dĩ nhiên, hai người họ lại tiếp tục màn võ mồm trường kỳ xem ai mới là ba của ai.
Trên đường về, anh tôi chợt khựng lại, gãi đầu như vừa nhớ ra gì đó: “Ủa? Không phải tối qua nó nói có việc gấp phải về trường sao? Sáng nay lại ở đây là sao…”
Tôi đứng hình.
Quay đầu nhìn lại chỗ lần đầu gặp Trần Nhượng Lễ sáng nay.
Dáng đi thảnh thơi, bước chân nhẹ nhàng… đâu có vẻ gì là người vừa chạy bộ?
Vậy thì sự xuất hiện của anh sáng nay là trùng hợp hay là tính toán?
“Anh dạy em chắc cũng mệt lắm rồi đúng không? Hay là… hay là thôi, anh đừng dạy em nữa. Anh còn bận làm thí nghiệm mà…”
Tôi vừa nói vừa cúi đầu, giọng lí nhí. Trong lòng thì vừa áy náy, vừa hơi tủi thân nhẹ.
Nhưng đúng lúc đó, tôi liếc thấy Trần Nhượng Lễ đang cúi đầu nghịch điện thoại. Lông mi dài che khuất đôi mắt, khiến tôi chẳng đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Tôi dè dặt lên tiếng: “Anh… giận rồi à? Nếu anh hết kiên nhẫn rồi thì để em mời cà phê chuộc lỗi nha?”
“Không thích cà phê cũng được! Bánh ngọt cũng được luôn á!”
Chưa kịp nói thêm câu nào, anh nghiêng điện thoại về phía tôi.
Trên màn hình, giao diện đặt hàng hiện rõ rành rành đơn bánh ngọt vừa thanh toán xong.
Hả?
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết thì anh điềm nhiên đáp:
“Não muốn hoạt động tốt thì cần đường để bổ sung năng lượng.”
“Em nên nạp thêm.”
Trời đất ơi.
Ánh mắt anh dịu dàng đến mức khiến tôi cảm giác mình không phải đang học Toán, mà đang tham gia Chương trình phục hồi chức năng não bộ cho trẻ em chậm phát triển.
Vâng, một ánh nhìn chứa chan tình thương dành cho một con heo ngu ngốc nhưng dễ thương!
Tối hôm đó, tôi liền đăng một bài lên tài khoản phụ trên mạng xã hội: Bị người mình thích nghĩ là đồ ngốc, có còn cơ hội không trời!
Tài khoản này tôi lập từ thời còn học cấp ba, như một cuốn nhật ký ảo để than thở linh tinh. Chủ yếu là: Cãi nhau với anh trai. Mèo bên đường nhìn tôi như thể tôi nợ nó mấy bữa cá khô. Trời hôm nay nóng tới mức não tôi tan chảy thành bọt biển. Có quán nướng mới mở, nghe đồn ngon, nhưng tôi hết tiền…
Không ngờ cái chốn để trút tâm trạng vặt vãnh này lại trở thành nơi cầu cứu tình yêu đầu đời.
Phía dưới bài viết, dân mạng không thương hoa tiếc ngọc chút nào:
【Xong rồi, crush kiểu đó mà thấy bạn ngốc là cút ngay.】
【Thực tế mà nói, yêu đương là về sự hấp dẫn. Ai lại rung động vì bạn ngốc đáng yêu chứ?】
【Đọc là biết bạn cũng biết câu trả lời rồi, chỉ đang tự lừa mình thôi.】
Aaaa. Những lời cay đắng! Sao các bạn không cho tôi chút hy vọng sống vậy!?
Nhưng giữa bạt ngàn bình luận vả vào mặt, vẫn có một vài chiếc comment cứu rỗi:
Tài khoản Snack Khoai Tây viết: Sao mọi người bi quan vậy? Tôi thấy con trai mà thấy con gái ngốc sẽ kiểu trời ơi cưng quá đó! Nhìn bằng ánh mắt yêu chiều, kiểu như bé này cần tôi che chở. Ngọt ngào chứ gì nữa! Yên tâm đi chị em! Có cửa! Mà còn là cửa chính chứ không phải cửa hậu nha!
Cô ấy còn inbox riêng cho tôi!
Tư thế chị đại giải cứu tình trường, cô kể lể cả một hành trình chinh phục crush học bá.
Tôi như vớ được báu vật, liền kể sơ tình huống mình với Trần Nhượng Lễ.
Chưa đầy ba giây, bên kia đã nhảy dựng lên: Ê ê, giống y chang tui luôn! Crush tui cũng là nghiên cứu sinh ở Đại học Châu Thành đó! Mình đúng là đang âm thầm hạ gục tương lai của đất nước rồi!
Tôi gõ lại như gặp tri kỷ: Crush mình cũng là nghiên cứu sinh ở Đại học Châu Thành đó!
Snack Khoai Tây: Trời má! Định mệnh như phim Hàn Quốc luôn á! Mà nè, tui thấy mấy tấm hình cậu đăng, nhìn khung cảnh quen cực kỳ. Cậu ở gần ĐH Châu Thành đúng hông? Tui học Sư phạm Châu Thành nè. Tối nay rảnh không? Gặp nhau làm bữa đi chị em!
Tôi mừng húm, chụp mã QR WeChat gửi qua liền.
Nửa phút sau, cửa phòng ký túc xá bị đạp cái rầm. Sở Gia xông vào như cảnh sát đặc nhiệm, điện thoại giơ cao với màn hình WeChat hiện rõ rành rành.
Cô ấy gầm lên:
“ỨNG HỢP! Mau khai thật! Cái bản mặt dễ thương như vầy mà lại đi chơi trò đơn phương á?! Ai dụ dỗ cậu vậy hả?!”
Rồi không để tôi kịp phản ứng, cô nghiến răng, véo má tôi:
“Nói! Là thằng ngốc nào khiến cậu đắm đuối vậy?!”
Tôi đỏ mặt thì thầm:
“Trần Nhượng Lễ…”
Cô ấy ngưng ngay động tác, chuyển tông giọng:
“À… vậy thì đúng là không thể lơ là được rồi. Cần chiến thuật, cần khí thế.”
Sau khi tôi kể hết toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối, trời cũng đã khuya.
Sở Gia cười tới mức sặc luôn viên ô mai đang ăn, rồi ngửa cổ thở:
“Cưng ơi, cậu bảo cậu dùng con chó nhà mình làm cầu nối á? Tức là định nhờ Béo Béo thu hút sự chú ý của Trần Nhượng Lễ hả?”
“Tôi hỏi thật… nó có tác dụng không? Hay nó chỉ kéo cậu lăn như cục bông lăn bánh?”
Nghe đến đó tôi cũng thấy hơi buồn…
Tôi theo đuổi Trần Nhượng Lễ bao lâu nay, đầu tư bao tâm huyết, tình cảm và mồ hôi nước mắt.
Vậy mà kết quả vẫn…
“Đinh đoong!”
Tin nhắn đến cắt ngang dòng suy nghĩ.
Là tin nhắn từ Trần Nhượng Lễ.
Tôi ôm gối bông, lăn qua lăn lại trên giường như con sâu phấn khích.
“Có tiến triển rồi!” tôi hét lên.
Sở Gia nhìn đầy tò mò: “Gì đó? Gì mà tiến triển?”
Tôi đưa màn hình cho cô ấy xem, khoe như vừa nhận thư tình:
“Anh ấy nhắn Chúc em ngủ ngon đó!”
Sở Gia: …
À, và còn thêm một câu nữa:
“Mai gặp.”
Nhưng buổi học hôm sau lại không diễn ra như kế hoạch.
Thì ra nhóm nghiên cứu của Trần Nhượng Lễ mới đoạt giải cuộc thi khoa học, tối nay trường tổ chức tiệc mừng công bất ngờ.
Điện thoại của anh để loa ngoài, thế là cuộc trò chuyện nội bộ lại thành bản tin thời sự cho tôi nghe trọn vẹn.
Tôi biết điều thu dọn sách vở, đeo ba lô lên, vẫy tay:
“Không sao đâu ạ, anh đi đi, em tự về được! Anh đừng tiễn, công việc quan trọng hơn”
Tôi vừa xoay người định đi thì quai ba lô bị giữ lại.
Tôi quay đầu, mắt tròn xoe: “Anh làm sao thế?”
Anh chỉ nói gọn lỏn: “Cùng đi.”
Anh giúp tôi gỡ tóc khỏi sợi dây chuyền, động tác vừa nhẹ vừa khéo.
“Em không phải luôn muốn ăn thử quán nướng mới mở à?”
Hả?
Tôi ngơ ngác. Ủa khoan đã, sao anh biết?
Tôi cố lục lại trí nhớ như mở tủ đồ không có ngăn nắp…
Chắc là lúc buôn chuyện linh tinh nào đó, tôi đã buột miệng nói ra.
Chỉ một câu vớ vẩn thoảng qua, vậy mà anh lại nhớ.
Trong lòng tôi lúc này pháo hoa bắn tung tóe, đèn hoa rực rỡ, trống kèn tưng bừng như hội xuân!
Tôi bước từng bước nhỏ đi theo sau anh, vui đến mức suýt ngân nga. la la la tình yêu đến rồi đây.
Chưa kịp hát được một nốt, anh đột nhiên dừng lại. Khoảng cách không gần không xa, anh quay đầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hơi bối rối: “Sao anh dừng lại thế ạ? Nhìn gì mà nghiêm túc thế?”
Anh cong môi khẽ cười, mắt sáng lấp lánh: “Nhìn em.”
“Ứng Hợp, em giống như một…”
Giọng anh trầm thấp, chậm rãi như đang dẫn dắt một câu chuyện cổ tích: “…một con bươm bướm nhỏ.”
Chết rồi.
Tôi như bị ánh mắt ấy đóng đinh tại chỗ. Tim đập nhanh hơn cả beat nhạc.
“Bươm bướm nhỏ…”
Thế anh có biết, tôi cũng bị anh hút đến mức lao vào như con thiêu thân bay thẳng vào đèn không!
Nhưng tất nhiên, Trần Nhượng Lễ không thể đọc được mấy cái suy nghĩ rối bời đó trong đầu tôi.
Anh tiến lại gần, rồi xuyên qua lớp áo mỏng của tôi, anh khẽ nắm lấy cổ tay tôi.
“Đừng nhảy nhót nữa.”
“Qua đường nghiêm túc nào. Anh dắt em.”
Ầy trời ơi trời ơi trời ơi.
Tay tôi bị nắm kìa! Cả người cứng đơ như tượng đá, mà trong lòng thì náo loạn như phá chợ đêm.
Sở Gia nói đúng.
Tôi có cửa thật.
Và không phải cửa sổ. Là cửa chính, mở rộng chào đón tôi bước vào trái tim Trần Nhượng Lễ!!
Hoàng hôn buông xuống. Ánh đèn quán nướng vàng ấm như phủ một lớp mật ong lên khung cảnh. Mái bạt, bàn ghế nhựa, tiếng người nói cười rôm rả, tất cả đều rất đời thường mà cũng rất ấm áp.
Chúng tôi còn chưa đến nơi thì phía sau đã có tiếng gọi:
“Trần Nhượng Lễ!”
Tôi quay lại. Là một cô gái với tóc dài uốn sóng, dáng người cao ráo, tay xách nguyên một thùng bia.
“Đến muộn rồi đó nha! Cậu bị phạt ba ly!”
Trần Nhượng Lễ nhận lấy bia từ tay cô ấy, bình thản cười:
“Là do mọi người hành động nhanh quá, tôi còn chưa kịp quay đầu đã thấy tiệc rồi.”
Đám người bật cười ầm lên.
Lúc ấy cô gái kia mới nhìn sang tôi:
“Còn đây là?”
Anh đáp gọn:
“Ứng Hợp.”
Cô nàng lập tức như nhớ ra điều gì đó:
“À, em gái của bạn học cũ cậu đúng không? Ứng Hợp hả?”
“Cậu ghê thật đó, tình cảm dữ thần, dẫn cả em gái bạn thân đi chơi!”
Một câu thôi, mà tôi bị đẩy ngay vào khu vực họ hàng không quan trọng của mối quan hệ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã buông lạnh nhạt:
“Không phải.”
Thế nhưng cái không phải ấy rõ ràng chẳng ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của cô ấy.
“Em đừng ngại nha, ở đây ai cũng thân với anh Trần hết á. Thi đấu với nhau bao lâu, chiến hữu một nhà hết rồi!”
“Đã được Trần Nhượng Lễ dắt đến thì tụi chị cũng xem em như em gái của mình!”
Nghe thì ngọt ngào. Nhưng ý chính thì rõ rành rành: Chị là phe trong, còn em phe ngoài.
Tôi biết… tôi không hợp.
Mọi người nói chuyện về những hôm luyện thi căng thẳng, chuyện bug code ám ảnh, công thức toán-lý-hóa như tiếng ngoài hành tinh, tôi chỉ ngồi cười trừ.
Rồi ai đó nhắc:
“Cũng may có chị Nhuận An với Trần Nhượng Lễ phối hợp ăn ý mới thắng được đấy.”
“Hai người bọn họ đêm nào cũng lỳ đòn trong phòng lab đến 3 4 giờ sáng luôn!”
“Đúng là cặp bài trùng, bảo sao khó chen vào…”
Nghe đến đây, tim tôi hơi chùng xuống.
Họ xứng đôi.
Tài giỏi, hiểu nhau, đồng hành trong những khoảnh khắc cam go nhất.
Còn tôi… chỉ là người đến sau. Một người ngoài và là một cô gái có vẻ ngốc nghếch.
Ngay lúc ấy, một đĩa xiên nướng được đặt trước mặt tôi.
Là Trần Nhượng Lễ. Anh không nói gì, chỉ gắp cho tôi mấy xiên:
“Ăn đi. Lúc nóng mới ngon.”
Tôi ngẩn ra. Nhưng lòng vẫn không nguôi nghẹn ngào.
Có người để ý thấy tôi trầm ngâm liền cười xòa:
“Bọn chị tám chuyện quá trời, quên mất em gái của A Lễ rồi.”
Rồi nâng ly:
“Nào nào! Cạn một ly với em gái A Lễ nhé!”
Tôi chưa kịp nói gì thì nghe anh khẽ quát:
“Đừng rủ con bé uống rượu.”
Con bé. Em gái.
Từng từ như mũi kim chọc vào quả bóng đang căng tràn hy vọng trong tôi.
Tôi không muốn là em gái của anh.
Tôi muốn là người yêu anh.
Tôi nhìn ly rượu, rồi nhìn anh. Không hiểu dũng khí từ đâu trồi lên, tôi nhấc ly, dứt khoát uống cạn.
Vị cay nồng lan thẳng xuống cổ họng. Như thể ai đốt pháo từ trong miệng, chạy dọc thực quản, cháy âm ỉ tận đến dạ dày.
Chẳng mấy chốc, đầu óc tôi bắt đầu quay như chong chóng. Cảm giác tỉnh táo bị say xỉn cướp quyền điều khiển.
Rồi ai đó lại nhắc đến tôi.
Vẫn là cái danh xưng kinh điển:
“Em gái của A Lễ.”
Tôi ghét cái danh xưng này. Nó khiến tình cảm tôi dành cho anh vốn đã lén lút lại càng trở nên mờ ám.
Tôi bật dậy khỏi ghế như lò xo chập điện.
“Tôi, Tôi không phải em gái của Trần Nhượng Lễ!”
Nghe thì như tuyên ngôn đầy dũng khí.
Nhưng giọng tôi run bần bật, lúng búng như cún con sắp khóc.
Trần Nhượng Lễ nhanh tay đỡ lấy tôi đang loạng choạng.
Tôi còn nghe anh tặc lưỡi một tiếng, không rõ đang trách tôi hay trách cái ly rượu oan nghiệt.
“Tửu lượng cô ấy đâu có tệ. Sao mới một ly mà đã gục thế này…”
Ai đó sau lưng vỗ trán cái bốp: “Ấy chết! Rượu đó là hàng ngoại mới nhập, nồng độ cao lắm, tôi định để pha cocktail! Ai ngờ tưởng rượu thường, mang ra mời luôn…”
“Thành thật xin lỗi nhé!”
Giây tiếp theo tôi bị bế bổng lên. Mắt thấy đất xa dần tay theo phản xạ ôm cổ Trần Nhượng Lễ.
Mặt tôi nóng ran, đầu thì choáng, người thì ôm, miệng thì loạn.
Tôi dụi mặt vào gò má mát lạnh của anh, mềm mại như mèo dụi vào chăn bông.
Gió đêm lướt qua. Tiếng ồn ào phía sau mờ xa. Tôi tỉnh táo hơn đôi chút nhưng cái miệng thì càng không biết tiết chế.
Toàn bộ những uất ức giấu trong lòng nổ tung.
Tôi giãy giụa đòi xuống, rồi ngẩng đầu hùng hổ nắm cổ áo anh.
“Trần Nhượng Lễ! Tôi không phải em gái anh! Tôi chỉ là em của anh tôi thôi! Anh không được giành tôi với anh tôi!”
Nghe thì như đang khiêu chiến mà giọng thì mềm như bánh mochi.
Trần Nhượng Lễ nhìn tôi, ánh mắt vừa bất lực vừa buồn cười.
“Là ai cứ suốt ngày gọi tôi là anh thế?”
“Tự em nói rồi còn gì: Anh không gọi bừa được.”
Tôi lắc đầu, lẩm bẩm như niệm chú:
“Anh biết mà… giữa anh với anh trai… khác xa lắm.”
“Trần Nhượng Lễ, anh không giống anh tôi đâu…”
Một khi tim đã rung động, lý trí bị lấn át là điều tất yếu.
Tôi luyên thuyên không ngừng.
Ngôn từ thì lộn xộn, nhưng nội dung thì tôi đã tua lại hàng nghìn lần trong tim mình rồi.
“Anh còn nhớ không… lần đầu gặp nhau, anh hỏi tôi theo đuổi người khác thế nào ấy? Anh muốn biết không?”
Anh khẽ gật đầu, giọng trầm mà dịu dàng:
“Muốn. Em theo đuổi thế nào?”
Tôi nhón người, chỉ tay lên:
“Anh cúi xuống thêm chút nữa đi.”
Anh cúi thật.
Khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức tôi có thể thấy hàng mi anh khẽ run.
Trong đầu tôi là chuông tình yêu vang lên leng keng.
“Tôi muốn hôn anh. Như vậy có tính là theo đuổi không?”
“Nếu thế là sàm sỡ thì anh đừng báo công an bắt tôi nha.”
Dứt lời, tôi rướn lên, đặt một nụ hôn nhẹ như gió lên má anh.
Cơ thể anh khựng lại. Tôi nghe thấy hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng anh.
“Ứng Hợp… em có biết mình đang làm gì không?”
Tôi rúc vào lòng anh, mơ màng đáp như một đứa trẻ buồn ngủ:
“Biết mà.”
Anh thở dài, như đang kiềm chế một điều gì đó:
“Vậy em có biết… nhà anh em không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Hả?
Nhưng chưa kịp hỏi lại thì tôi đã ngủ mất tiêu.
Sáng hôm sau, đầu tôi đau như vừa bị xe cán qua.
Ký túc xá sáng rực ánh nắng. Tôi mơ màng kéo rèm giường ra, mắt chưa mở hẳn đã thấy Sở Gia đứng khoanh tay, mặt như thần chết.
“Cái quái gì? Cậu là phán quan à?”
Sở Gia trừng mắt như muốn thiêu tôi:
“Cậu với Trần Nhượng Lễ tiến đến bước đó từ khi nào? Tôi thì lo lắng gần chết, còn cậu thì giấu như mèo giấu cứt!”
Tôi chết đứng.
Từng mảnh ký ức từ đêm qua dần hiện lên, như tua lại một đoạn phim cấm chiếu.
Đỉnh điểm là lúc tôi gào lên giữa bàn tiệc: “Tôi không phải em gái của Trần Nhượng Lễ!”
Tôi say đến mức xóa trí nhớ đoạn cuối?!
Mặt tôi xanh như tàu lá nhưng vẫn níu lấy tia hy vọng mong manh: “Đêm qua… là Trần Nhượng Lễ đưa tớ về à?”
“Ừ. Nhưng người vác cậu lên giường lại là tớ.”
Sở Gia vẫn chưa tha:
“Cậu bám lấy anh ta như bạch tuộc, miệng lải nhải nào là em không ngốc, chỉ là không giỏi toán cao cấp thôi, chứ đi chợ vẫn tính tiền được mà.”
Tôi chết rồi. Tôi chết thiệt rồi.
Tôi gục xuống giường, trùm chăn kín đầu, co ro như sâu đo gặp bão.
Trong màn đêm kín mít của chiếc chăn, tôi rên rỉ như oan hồn tìm đường siêu thoát.
Cuối cùng, tôi quyết định chữa cháy bằng một tin nhắn gửi cho Trần Nhượng Lễ:
Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
Xin lỗi vì tửu phẩm quá kém. Nếu tối qua tôi có lỡ lời hay làm gì quá đáng, thì mong anh quên hết đi nhé. Tôi không cố ý, xin đừng chấp nhặt…
Dòng chữ nhỏ hiện lên: “Đối phương đang nhập tin…”
Một phút sau.
Trần Nhượng Lễ: Tôi muốn báo cảnh sát.
HẢ?
Gì cơ? Nghiêm trọng vậy luôn á?
Tôi nói muốn gặp trực tiếp để xin lỗi Trần Nhượng Lễ.
Anh ấy chọn địa điểm: công viên giải trí nổi tiếng nhất Châu Thành – thánh địa của trẻ con và mấy cặp đôi đại học.
Đúng dịp cuối tuần, công viên đông nghẹt người, tiếng cười nói rộn ràng.
Cảnh tượng quá sức náo nhiệt khiến tôi càng rối như tơ vò.
Trần Nhượng Lễ đến sớm hơn. Đứng trước cổng công viên, áo thun trắng, quần xám nhạt, style tối giản mà vẫn khiến người ta phải quay đầu nhìn. Tôi rón rén đi tới, dừng lại cách anh chừng hai ba mét.
Đứng lấp ló như cây cảnh chưa tưới nước: lúng túng, bối rối, hối hận, lén lút.
Chưa kịp làm gì, bóng râm trước mặt chợt tối sầm.
Trần Nhượng Lễ đã bước tới, che luôn cả ánh nắng. Anh cúi nhìn tôi, mặt dở khóc dở cười:
“Ứng Hợp, hay là tôi đào cho em cái lỗ ở đây luôn, tiện cho em chui xuống trốn cho lẹ?”
Rồi búng nhẹ vào trán tôi một cái:
“Không biết tìm bóng râm à? Đứng phơi nắng kiểu này, muốn ngất thật à.”
Giọng anh nhẹ nhàng như nước đường, tôi nghe mà lòng mừng rỡ muốn bật pháo bông, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ ngơ ngác:
“Vậy là anh không giận tôi nữa rồi hả?”
Trong công viên có bao nhiêu trò chơi, bao nhiêu hàng quán…
Tôi chẳng để ý cái nào. Chỉ có quả bóng bay hình nơ bướm là khiến tôi dừng bước lâu nhất.
Trần Nhượng Lễ nhìn một cái đã hiểu ngay. Anh quét mã thanh toán, nhận bóng và tự tay buộc dây vào cổ tay tôi.
“Đông người quá, buộc vào cho đỡ lạc.”
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai sát gần trong gang tấc, tim nóng lên như chảo dầu, bèn giả vờ hỏi dò:
“Chúng ta như này có giống đang hẹn hò không?”
Đôi mắt đào hoa của anh ánh lên tia cười:
“Ứng Hợp, hôm nay tôi có xịt một ít nước hoa.”
Tôi ngơ ngác: “Ờ… thì sao?”
“Là tôi đang tạo bầu không khí mở màn ấy.”
Tôi vừa thẹn vừa run: “Cho nên…”
Anh cười khẽ: “Em muốn hẹn hò với tôi không?”
Tôi chẳng thèm giữ hình tượng nữa, lao vào ôm chầm lấy anh, miệng reo như trúng số:
“Em muốn! Muốn cực kỳ luôn đó!”
Tối hôm đó, một điều chưa từng có xảy ra. Trần Nhượng Lễ – người mà Facebook như đất hoang – bất ngờ đăng một bức ảnh.
Trong ánh hoàng hôn, bóng hai người tựa vào nhau.
Bình luận phía dưới nổ tung như pháo Tết:
WHAT? Tôi không tin nổi mắt mình, cây sắt này cũng ra hoa rồi à?
Ai mà thần thánh vậy? Là cô vợ nhỏ lớp kia á?
Không phải bảo chỉ là hiểu lầm sao? Thế cái ảnh này là hiểu lầm kiểu gì?
Người náo loạn nhất không ai khác anh tôi.
Trời đất, chuyện lớn vậy mà cậu giấu anh em hả?
Trần Nhượng Lễ, cậu còn tim không?
Có người yêu cũng không nói tiếng nào. Ai đấy? Bao nhiêu tuổi? Yêu nhau khi nào? Khai thật đi!
Anh tôi thiêu cháy WeChat bằng loạt tin nhắn:
Ứng Hợp, dạo này em học toán với Trần Nhượng Lễ đúng không? Em biết nó có người yêu chưa?
Nó quen ai dưới mũi em mà em không hay biết gì hết?
Và rồi bắt đầu chuyển khoản.
Ứng Hợp, đừng tưởng có tí thông tin mà làm giá nhé!
Tôi cười như hồ ly trúng kế, gom hết tiền rồi nhắn lại:
Muốn biết thì tới hỏi trực tiếp ảnh đi.
Không ngờ, anh tôi từ chỗ công tác cách thành phố mấy tiếng đồng hồ chạy thẳng về luôn trong đêm.
Tôi là người ra mở cửa.
Lúc đó, má tôi vẫn còn vương hơi ấm từ nụ hôn ban nãy của Trần Nhượng Lễ –
Một nụ hôn có trách nhiệm đáp lại cái màn sàm sỡ tối hôm nào.
Anh tôi vừa thấy vẻ mặt tôi là hiểu hết.
thế giới quan nổ tung từng mảnh.
“Ứng Hợp, anh nhờ anh em thân thiết kèm toán cho em, không ngờ em quay đầu tán đổ luôn anh em của anh?!”
Tôi thản nhiên như không:
“Em đang nâng cấp mối quan hệ liên kết giữa các anh đấy chứ. Góp phần xây dựng vững mạnh tinh thần đoàn kết, tình cảm bền lâu.”
Anh tôi lập tức chấp nhận số phận, thở dài cảm khái:
“Trần Nhượng Lễ, từ giờ tôi không thể làm ba của cậu nữa rồi… đành làm anh trai cậu thôi vậy.”
Nhật ký của Bươm Bướm nhỏ: Trước kỳ thi đại học, áp lực đè đầu. Toán tôi coi như tạch. Quyết định trốn lên thành phố tìm anh mình xả stress.
Anh tôi thiệt kỳ cục. Tôi đem nước ra sân bóng cho ảnh, ảnh không cảm động thì thôi, còn véo má tôi rồi hỏi: “Cười cái gì mà ngọt thế?”
Anh tôi theo đuổi con gái kiểu gì vậy trời? Áo thì nhàu, tóc thì bù xù, đến tí nước hoa cũng không chịu xịt. Thả thính kiểu này ai dính được?
Anh tôi cứ khoe có bạn thân đẹp trai. Còn sợ tôi thấy rồi mê mẩn? Buồn cười. Tôi phải gặp tận mặt mới được! Đẹp cỡ nào mà hù tôi vậy? Nào, tới đây đi! Tôi không muốn làm bông hoa bị chọn. Tôi muốn làm con bướm nhỏ, sở hữu cả khu vườn, tung bay suốt mùa xuân.