Viên Đá Nhỏ

Chương 7



29

Tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập.

Mở mắt ra, đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay Châu Kinh Hạc.

Hơi thở anh lành lạnh, bao trùm lấy tôi.

Anh vừa xuống máy bay đã vội phi thẳng đến đây.

“Xin lỗi, Niệm Niệm… Anh về muộn mất rồi.”

Giọng anh nghèn nghẹn, đầy áy náy.

Anh nâng mặt tôi lên, nhìn từ trên xuống dưới, kiểm tra từng chút một rồi mới thở phào.

“May quá… Em chưa làm chuyện dại dột.”

Anh ôm tôi siết chặt, bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng như đang dỗ một đứa trẻ.

Cảm giác ấy… khiến tôi thấy yên lòng.

Tôi hơi ngơ ngác.

“Sao anh lại đến đây?”

Chính tôi cũng không nhận ra giọng mình đang run.

Châu Kinh Hạc xoa đầu tôi, giọng anh nhẹ bẫng, mà mắt đã hoe đỏ.

“Anh về xem viên đá nhỏ của anh có chịu ăn uống đàng hoàng không, có ngủ ngon không… có nhớ anh nhiều hơn một chút không.”

“…Nhớ.”

Tôi vô thức đáp lại.

Rồi ngay lập tức lắc đầu, xua đi cơn mơ hồ trong lòng.

“Không nhớ.”

Châu Kinh Hạc bỗng sát lại gần, trán chạm trán tôi.

“Em sốt rồi, anh đưa em đi viện.”

Anh định bế tôi dậy, nhưng tôi giữ chặt tay anh.

“Không… Em sợ.”

Tôi níu lấy anh, giọng lí nhí.

Châu Kinh Hạc chỉ im lặng, hỏi bác sĩ, lấy thuốc cho tôi uống, rồi ở lại chăm tôi cả đêm.

Anh cứ thế vỗ lưng, dỗ tôi ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã thiếp đi bên cạnh, trông mệt nhoài.

Tôi đưa tay lên, định chạm vào gương mặt anh…

Nhưng chỉ còn cách một ngón tay, tôi lại rụt về.

Châu Kinh Hạc bỗng mở mắt, nắm lấy tay tôi.


30

Anh đặt tay tôi lên má mình.

“Muốn chạm thì cứ chạm, sợ gì.”

Giọng anh khàn đặc vì mệt.

Tôi giật tay lại, nhưng anh giữ chặt.

Anh vòng tay ôm eo tôi, hơi thở phả vào vành tai nóng ran.

“Châu Kinh Hạc!”

Anh cười khẽ, giọng trầm ấm:

“Nếu thích anh, thì sao không chịu nhận?”

Tôi giật mình, vội phủ nhận.

“Ai thích anh chứ! Anh đừng có nói…”

Lời còn chưa dứt, anh đã cắt ngang.

“Không thích anh?

Vậy sao em lại lấy ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau làm mật khẩu cửa?”

“Không thích anh?

Vậy sao quà anh tặng, món nào em cũng giữ gìn cẩn thận?”

“Không thích anh?

Vậy sao ảnh hai đứa ngắm pháo hoa, em lại để ngay đầu giường?”

“Không thích anh?

Vậy sao lúc anh bị thương trên phim trường, em còn chưa kịp thay dép đã lao thẳng đến viện, ngồi túc trực cả ngày cả đêm?”

Giọng anh mỗi lúc một thấp dần, một giọt nước trong suốt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.

“Em dám nói… Đó không phải là thích sao?”

Tôi cứng họng, không thốt nên lời.

Cổ họng nghẹn đắng, đau rát.

“…Đúng, không thích.”


31

Châu Kinh Hạc ôm chặt tôi, như thể muốn khắc tôi vào tận máu thịt.

“Viên đá nhỏ, em đang nói dối, đúng không?”

Nước mắt làm mờ tầm mắt, tim tôi quặn lại, đau đến mức nghẹn thở.

Tôi cắn chặt môi, cố không bật khóc.

Tôi thích anh.

Thích nhiều lắm.

Thích từ lâu lắm rồi.

Nhưng Châu Kinh Hạc tốt như thế, tôi nào dám mong được thích anh?

Hồi đại học, có người từng bảo:

“Mày nghèo thế, cả nhà mày như cái hố không đáy, đàn ông nào dại mà yêu?”

Mối tình đầu của tôi cũng vì thế mà bỏ đi không một lời từ biệt.

Dần dà, tôi cũng tin vào câu ấy.

Rằng mình chẳng xứng đáng có được điều gì tốt đẹp.

Nhưng con người ta, đâu ai tránh được những rung động trước cái đẹp.

Chỉ là, càng thích, lại càng sợ mất.

Thế nên, trước những lần tỏ tình của Châu Kinh Hạc, tôi cứ trốn tránh, cứ giả vờ như không biết gì.

Có lẽ làm bạn với anh sẽ là cái kết trọn vẹn nhất.

Châu Kinh Hạc nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Viên đá nhỏ, mặc kệ người ta nói gì, anh vẫn yêu em. Yêu cả con người em, yêu cả những điều chưa hoàn hảo. Trên đời này, không chỉ có anh, còn nhiều người yêu thương em lắm.”

“Nếu em không chịu nhận thích anh, cũng không sao. Anh sẽ tỏ tình lần thứ 101, 1001, 10001. Dù sao, chúng ta còn cả đời.”

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi.

“Tôi… có đáng được yêu như vậy không?”

“Có.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt kiên định.

“Niệm Niệm của anh, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”

Tôi ôm lấy anh, bật khóc nức nở.

Hai mươi mấy năm gồng mình mạnh mẽ, đến lúc này, cuối cùng cũng cho phép bản thân yếu đuối một lần.


32

Bố tôi bị công an mời lên làm việc vì tội xúc phạm danh dự con gái.

Ông ta chửi bới om sòm trong đồn.

Người ta đưa đi giám định tâm thần, kết quả là do uống rượu triền miên, thần kinh đã bị tổn thương, đầu óc không còn minh mẫn.

Hôm được thả, ông ta lại vác mặt đến tìm tôi, đòi tiền.

Ông ta cười khẩy, vỗ ngực tự đắc.

“Thấy chưa? Tao vẫn yên ổn đấy thôi, pháp luật chẳng làm gì được tao đâu.”

Tôi cười nhạt.

“Được thôi, ông muốn bao nhiêu?”

“Hai trăm… không, ba triệu.”

Tôi dẫn ông ta đến một bệnh viện tâm thần ở phía Bắc thành phố.

Vừa bước vào cửa, nhân viên y tế lập tức khống chế.

Ông ta giãy giụa, gào lên chửi bới.

“Con đ* khốn kiếp, mày làm gì đấy?! Bảo bọn chúng thả tao ra! Đ* mẹ mày, con h*…”

Một mũi tiêm an thần khiến ông ta lịm dần đi.

Tôi vẫy tay chào.

Tạm biệt, cha.

Nghe nói, giường bên cạnh ông ta là một kẻ sát nhân mắc bệnh tâm thần.

Cầu trời cho đó là sự thật.

Bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện, tôi hít một hơi thật sâu.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, lòng tôi nhẹ bẫng.

Tôi giơ tay lên, vẫy chào quãng đời cũ.

Rồi chạy thẳng vào vòng tay Châu Kinh Hạc.

Tôi kiễng chân, đặt một nụ hôn lên cằm anh.

Anh chỉ vào trán, vào má, rồi vào môi mình.

“Còn chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa.”

Tôi bật cười.

“Anh tham quá đấy!”

“…”

Mặt trời lặn, kéo dài bóng hai người trên con đường trải đầy sắc cam.

Gió đêm cũng chẳng nỡ rời đi, cứ lượn lờ quanh những lời yêu chưa nói hết.

-HOÀN-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.