Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Gặp lại



Chương 15: Gặp lại

Sau đó dù tôi có hỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì cả hai người họ vẫn im lặng.

Nỗi bất an trong tôi ngày càng lớn.

Xem ra, Đế Trường Thanh nhất định đã làm chuyện gì đó khủng khiếp trong hai năm kể từ khi tôi chế.t.

Khi tôi chìm vào giấc ngủ lần nữa, trời đã sáng. Hai người họ không biết rời đi từ lúc nào.

Tôi tắm rửa như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục hành trình đến núi Thanh Quan.

Ba ngày sau, tôi đã đến nơi.

Sau vài tháng không gặp, Bạch Hằng đã cao hơn.

Nhìn thấy tôi, trong mắt hắn đầu tiên hiện lên một tia vui mừng, sau đó lạnh nhạt nói:

“Sao tỷ lại tới đây?”

Tôi giơ tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói:

“Tiểu đệ, ta nhớ đệ!”

Vừa nói, tôi vừa hạ lệnh chuyển những thứ mang đến cho Bạch Hằng vào phòng.

“Những thứ đó dành cho các bạn của A Hằng, và thầy Quý.”

Tai Bạch Hằng thoáng qua một tia đỏ thẫm, hắn giả vờ bình tĩnh:

“Ta nhìn thấy thư của cha, nói gần đây tỷ đang học kinh doanh?”

Tôi quay lại nhìn hắn, đắc ý nói:

“Đúng vậy, khi nào ta học tốt thì toàn bộ tài sản của gia đình sẽ là của ta”.

Bạch Hằng trợn mắt nhìn tôi:

“Ai muốn tranh đoạt những thứ đó với tỷ?”

Vừa nói, hắn vừa thấp giọng lẩm bẩm:

“ Tỷ chính là như vậy, không có của cải làm vật phòng thân, ra ngoài sẽ bị người khác mắng.”

Lòng tôi bỗng nhiên run lên, cảm thấy thân thuộc như người một nhà.

Từ núi Thanh Quan nhìn ra xa, những đỉnh núi cuồn cuộn, mây mù đan vào nhau, ánh sáng và bóng tối nhấp nhô giữa hoa cỏ.

Tôi nhìn về phương xa rồi đưa mắt lại nhìn khuôn mặt ngày càng rõ ràng của Bạch Hằng:

“A Hằng, cứ làm những gì đệ muốn. Đừng lo lắng. Ta sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân, phụ mẫu.”

Nói đến đây tôi lại nghĩ đến bố mẹ ở thế kỷ 21, nhưng có chị cả và anh hai ở đấy, bố mẹ tôi chắc sẽ có một cuộc sống tuyệt vời.

Nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bối rối.

Bạch Hằng sửng sốt một lát, có chút lúng túng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc:

“ Tỷ là Bạch Nhạc Nhạc, không cần ép buộc mình làm những việc mình không thích, chỉ cần có ta ở đây, không cần lo lắng ai bắt nạt.”

Tôi bàng hoàng, dường như nhớ lại lời nói của một thanh niên khác bên tai.

“Linh Hi, ta thích nhất sự nhanh nhạy của nàng.”

Lúc đó hắn còn đang tự mãn, hóa ra người thực sự thương bạn sẽ không cần bạn phải nhanh nhẹn!

Tôi giơ tay lên búng nhẹ, giọt nước nơi khóe mắt biến mất.

“A Hằng, sư phụ của đệ đâu? Ta trước tiên tới bái kiến người.”

Bạch Hằng tựa hồ không quen với việc tôi hiểu chuyện và khách khí, nhưng vẫn nói:

“Hình như có khách quan trọng tới, sư phụ đang đợi khách, tỷ có đói không? Ta dẫn tỷ đi ăn.”

Tôi gật đầu nhướn mày:

“Sao đệ không cùng ta xuống núi đến quán trọ nơi ta ở? Ta sợ đệ sẽ nhớ đồ ăn ở nhà. Nên đã mang đầu bếp ở nhà đến. A Phú cũng đi cùng.”

Bạch Hằng sắc mặt lập tức thay đổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đây là nơi học tập, đừng kiêu ngạo ngông cuồng.”

Tôi im lặng, sau đó lại nhẹ nhàng biện hộ:

“Cha nhờ ta chăm sóc đệ đấy.”

Bạch Hằng trừng mắt nhìn tôi, tôi nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình:

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi, để ta thử món đệ thường ăn.”

Hắn nghe được câu này mới thôi cau mày, dẫn tôi về phía học viện.

Học viện Thanh Viên Sơn rất rộng lớn, ngoài Quý Thanh Thần đứng đầu, còn có rất nhiều học giả khác cùng những sĩ tử đến học.

Sau khi nhận Bạch Hằng làm truyền nhân, Quý tiên sinh không nhận học trò nữa.

Đi ngang qua một khoảng sân độc lập và trang nhã, Bạch Hằng giới thiệu với tôi:

“Đó là nơi ở của thầy.”

Tôi nhìn hàng lính canh mặc áo đen đứng ngoài cửa, cau mày, định nói gì đó.

Cánh cửa sân đột nhiên mở ra, tôi sững người khi nhìn thấy một bóng người mặc quần áo trắng bước ra.

Không ngờ lại có thể gặp được Đế Trường Thanh.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.