Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Nam nữ chính



Chương 14: Nam nữ chính

Hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên bên ngoài có một ngọn đuốc lóe lên, sau đó là một trận náo động.

Không lâu sau, một giọng nam từ xa truyền đến:

“Bắt kẻ chạy trốn, ai không hợp tác sẽ chịu tội tương tự!”

Tôi liếc nhìn họ lần nữa, và khi ánh sáng ngày càng sáng hơn, tôi nhận ra rằng đôi mắt của một người mặc đồ đen trông thấp hơn người còn lại đang nhắm nghiền, hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của người bạn đồng hành.

Người cao hơn nói với giọng hơi gấp gáp, nhưng giọng nói lại rõ ràng đến kinh ngạc:

“Bọn ta không phải người xấu. Tiểu thư hãy giúp chúng ta. Sau này ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng. ”

Tôi không phải là cô bé mồ côi bất lực ở kiếp trước, bây giờ tôi chịu trách nhiệm cho mạng sống của rất nhiều người trong nhà họ Bạch, tôi đã học đủ bài học cứu người bất cẩn rồi.

Tôi cầm dao găm để tự vệ, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“Ra khỏi cửa sổ ngay, nếu không ta sẽ gọi người.”

Người đàn ông đó dường như không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, sững sờ trong giây lát.

Nghe thấy người bên ngoài hình như sắp lên lầu, hắn tháo mặt nạ đen trên mặt ra cầu xin.

“Ta có thể ra ngoài dụ những người đó đi, nhưng xin tiểu thư có thể giấu thê tử của ta được không? Nếu ta không quay lại thì đợi nàng tỉnh lại rồi để nàng tự mình đi đến nơi chúng ta đã thỏa thuận.”

Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Lại nhìn người trong tay hắn, tôi chợt tỉnh táo.

Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, tôi chỉ vào chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, trầm giọng thúc giục:

“Đem thê tử của ngươi trốn vào trong đó đi, nhanh lên.”

Nhờ người cha giàu có của tôi, tuy chỉ là một chuyến đi chơi xa nhưng mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn cao nhất.

Ngay cả nơi ở cũng được trang bị những thứ lớn nhất và tốt nhất, không ai được đối xử tệ với đứa con gái quý giá của ông.

Chiếc giường lớn của tôi quá đủ để che giấu hai người họ.

Người đàn ông với vẻ mặt biết ơn, nhanh chóng ôm người vào lòng.

Ngoài cửa có tiếng động.

Lính canh của tôi dường như đang tranh cãi với các sĩ quan và binh lính.

Nhìn họ trốn vào xong, tôi bước tới cửa, mở ra và nhìn qua, hai người đang đối đầu nhau ở cầu thang.

Tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Sao ban đêm lại ồn ào thế? Không muốn cho ta ngủ à?”

An Phong cúi đầu nói:

“Tiểu thư, vị chỉ huy này nói rằng hắn ta muốn truy tìm những kẻ đào tẩu. Ta đã nói rằng tiểu thư là người duy nhất ở lầu ba.”

Tôi nhìn sang.

“Ta đang nghỉ ngơi ở đây. Ngươi có biết ta là ai không?”

Tướng quân đứng đầu cau mày, phụ tá bên cạnh hình như là người Dương Châu, thì thầm vào tai hắn:

“Đây là đích nữ Bạch Vân Hải, người giàu nhất Dương Châu, mẹ là người Thẩm gia, Thẩm Ninh Mai, người nhà đều làm quan chức ở kinh thành.”

Hắn khẽ liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt hoà hoãn nói:

“Thì ra là Bạch tiểu thư. Xin lỗi, đây chỉ là trách nhiệm của bọn ta.”

Tôi khoanh tay nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười:

“Ngươi có thể tìm, nhưng không được động vào đồ của ta.”

Nói xong, tôi nháy mắt với An Phong, hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ lấy tờ tiền trong tay ra đưa cho tên đứng đầu.

“Tiểu thư của chúng ta phận nữ, quân sư cũng chỉ là lo lắng.”

Không có gì mà tiền không giải quyết được.

Quả nhiên, hắn cười toe toét, nhìn lướt qua phòng tôi, xua tay nói:

“Không có ở đây, ra phía kia.”

Sau khi bọn họ rời đi, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng và đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi vào phòng gõ lên mép giường gọi hai người ra ngoài, tôi cau mày nói:

“Ngay khi những người đó đi xa, hai người lập tức rời đi.”

Người đàn ông đáp lại.

Nhìn hai người họ, tôi lại mở cửa.

Lính gác hỏi: “Có chuyện gì vậy, tiểu thư?”

Tôi cụp mắt xuống nói: “Đưa thuốc trị đau vàng cho ta.”

Lính canh đều là người nhà tôi, được Bạch Vân Hải tuyển chọn kỹ lưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy.

Họ làm theo yêu cầu của tôi mà không hề thắc mắc.

Thuốc vừa được mang tới, tôi ném cho họ và nói:

“Dùng thuốc xong hãy nhanh chóng rời đi.”

Trên mặt người đàn ông có chút xấu hổ:

“Tiểu thư, có thể giúp ta lần nữa được không?”

Tôi cười khẩy:

“Ngươi không phải muốn ta giúp bôi thuốc đâu đúng không? Ngươi nghĩ gì vậy?”

Sắc mặt hắn ta cứng đờ, có chút xấu hổ:

“Ta chỉ muốn cô nương giúp đỡ thê tử của ta.”

Lòng tốt của tôi đêm nay đã cạn kiệt và tôi đứng bất động.

Ngay lúc đó, người phụ nữ rên rỉ tỉnh dậy, khàn giọng gọi: “A Kỳ.”

Nghe được tiếng gọi khẽ, lông mày hắn hiện lên một tia vui mừng:

“Mộng Ngọc, nàng tỉnh rồi à?”

Tôi lại thở dài trong lòng, quả nhiên là nàng ta.

Tại sao số phận chế.t tiệt này lại cho phép tôi gặp lại nam nữ chính?

_______________

Kỳ thực, ngay khi vừa mới cởi mặt nạ ra, tôi đã nhận ra Cố Kỳ, dù sao hắn cũng là nam chính. Mặc dù tôi chỉ gặp hai lần khi ở cùng Đế Trường Thanh nhưng với vẻ ngoài khá đẹp trai, khiến người khác khó quên.

Nghĩ rằng chính vì tôi mà hai người đã chia ly.

Mọi người cũng là nạn nhân của Đế Trường Thanh nên tôi mới giúp đỡ hắn.

Sau khi Hạ Mộng Ngọc tỉnh lại, nàng tháo mặt nạ ra, nhìn xung quanh: “Chúng ta đang…”

Còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào người tôi, giọng nói có chút khó tin:

“Bạch Linh Hi?”

Tôi hơi cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Kỳ vội vàng bịt miệng nàng ta lại:

“Mộng Ngọc, đừng lớn tiếng như vậy. Vừa rồi chính tiểu thư này đã giúp chúng ta tránh khỏi những kẻ truy đuổi.”

Hạ Mộng Ngọc dừng lại, cẩn thận nhìn tôi một lát, thấp giọng lẩm bẩm:

“Không thể nào, nàng đã chết rồi.”

Tôi chậm rãi rót một tách trà, ngẩng đầu lên để nàng ta nhìn. Đây hẳn là biểu cảm mà Bạch Linh Hi ban đầu sẽ không bao giờ biểu lộ ra ngoài.

Quả nhiên, nàng yếu ớt nói:

“Xin lỗi tiểu thư, là ta nhất thời bối rối nhận nhầm người. Cô rất giống một người bạn cũ của ta.”

Cố Kỳ nghe xong cũng liếc nhìn tôi một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Mộng Ngọc:

“Thực sự trông rất giống người đó.”

Bạn cũ?

Tôi đột nhiên thấy kỳ lạ.

Cho dù Hạ Mộng Ngọc và tôi không có thù oán gì, thì chúng tôi cũng không thể là bạn bè!

Rốt cuộc lúc đó là ai luôn cố gì.ết tôi?

Dù tôi cũng muốn chế.t nhưng đó là do tôi tự chuốc lấy thất bại. Nhưng chính Hạ Mộng Ngọc đã hại chế.t Phù Ly.

Nghĩ đến Đế Trường Thanh, thủ phạm của tất cả những chuyện này, răng tôi bắt đầu ngứa ngáy vì hận.

Chỉ vậy thôi, tôi xua tay với vẻ mặt buồn bã:

“Dùng xong thuốc thì hãy rời đi.”

Nói xong tôi ngồi ra trường kỷ, một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau một tiếng động nhỏ, tôi nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang tiến lại gần.

Giọng nói yếu ớt của Hạ Mộng Ngọc truyền đến:

“Đại ân đại đức tại hạ không bao giờ dám quên. Mạn phép hỏi quý danh ân nhân.”

Tôi thực sự muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai người này.

Hạ Mộng Ngọc không phải là hoàng hậu sao? Tại sao lại đi cùng Cố Kỳ? Có phải là bỏ trốn không?

Không phải kịch bản bị thay đổi đã khiến tôi bị xóa đi, vì sao tên cẩu hoàng đế Đế Trường Thanh còn chưa chế.t?

Hai người này định làm gì trong tương lai? Nổi loạn?

Nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng càng biết nhiều thì càng chế.t sớm.

Thế nên tôi phải kìm nén sự tò mò của mình và giả vờ.

“Nếu ngươi muốn báo đáp thì cứ coi như hôm nay ta chưa cứu ngươi.”

Nhưng hai người lại cùng nhau quỳ xuống, bên ngoài vang lên sấm sét.

Tôi kinh hoàng! Chuyện gì thế này? Nếu để nam nữ chính quỳ xuống, tôi sẽ bị sét đánh sao?

Tuy nhiên đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, sau một tiếng sấm, bên ngoài trời bắt đầu mưa.

Tôi nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, thở dài:

“Đứng dậy đi.”

Hai người đều không nhúc nhích, tôi bất đắc dĩ nói:

“Dương Châu, Bạch Nhạc Nhạc.”

Hạ Mộng Ngọc trợn tròn mắt, lẩm bẩm:

“Tiểu thư họ Bạch?”

Tôi giả vờ bối rối:

“Ngươi nói gì cơ?”

Hạ Mộng Ngọc lắc đầu, hai người đứng dậy, đỡ lẫn nhau.

“Ta tên Hạ Mộng Ngọc, còn đây là phu quân của ta, Cố Kỳ.”

“Nếu phu thê chúng ta may mắn sống sót, nhất định sẽ quay lại để báo đáp ân nhân”.

Nhìn thấy hai người đi về phía cửa sổ, dường như họ sẽ rời đi ngay lập tức.

Trời càng lúc càng mưa to, tôi không thể chịu được khi nghĩ đến việc hai người này bị thương nặng như vậy.

Cuối cùng, tôi không nhịn được nói:

“Sau khi mưa tạnh thì đi, không quá một canh giờ.”

Tôi thấp giọng lẩm bẩm:

“Cứu hai người tốn rất nhiều công sức, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cứu cũng vô ích.”

Dù biết hai người này có lẽ có số phận của nhân vật chính nhưng cứu người thì nên cứu đến cùng.

Hai người sững sờ một lúc rồi nhìn nhau, mỉm cười và đồng thanh cảm ơn.

“Vậy làm phiền tiểu thư.”

Khi nhìn hai người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, tôi nhận ra Hạ Mộng Ngọc cũng đang mỉm cười, dịu dàng, hiểu chuyện và lễ phép trước mặt người yêu.

Tâm trạng của tôi lại lên xuống thất thường.

Đế Trường Thanh, tên khốn nhà ngươi sẽ bị trời trừng phạt!

Hai người trở lại bàn ngồi xuống, Cố Kỳ trầm tư nói:

“Bạch cô nương có thể về phòng nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh chúng ta liền rời đi.”

Tôi tức giận nói:

“Hai người bị thương ngồi đây thì ta có thể ngủ được không? Các người nên đi nghỉ một lát để có sức mà chạy trốn.”

Sau đó cả hai chúng tôi cùng cười, cuối cùng cả ba đều không cử động.

Hạ Mộng Ngọc nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, nhưng không nói nữa.

Tôi ngáp và hỏi:

“Cô nương có điều gì muốn nói không?”

Nghe được câu hỏi của tôi, Hạ Mộng Ngọc đã hạ quyết tâm:

“Bạch tiểu thư, nghe lời ta, đừng bao giờ tới kinh thành.”

Tôi cảm thấy buồn ngủ, cau mày và hỏi cô ấy:

“Tại sao?”

Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt buồn bã, Cố Kỳ cũng vẻ mặt nghiêm túc:

“ Cô chỉ cần biết, chúng ta sẽ không làm hại ân nhân của mình.”

Thấy tôi đang trầm tư, Hạ Mộng Ngọc nắm tay tôi nói:

“Cô nhất định phải tránh xa một người tên Đế Trường Thanh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.