Sau khi cưới chớp nhoáng với kẻ thù không đội trời chung, anh ta lập ngay một bộ quy tắc:
“Không được hôn, không được đụng, càng không được ngủ chung.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ rồi, thưa anh nội.”
Sau đó không lâu, mối tình đầu của tôi về nước. Chúng tôi ngồi tán dóc trong quán bar thâu đêm.
Vừa về đến nhà, tôi còn chưa kịp tháo giày thì chồng hờ đã lù lù xuất hiện.
Anh ta nhét vật gì đó vào tay tôi, ép tôi vào tường, tức đến đỏ cả mắt.
Tôi sợ tái mặt, tưởng anh ta phát hiện tôi vụng trộm, sắp dạy dỗ tôi một trận.
Nhưng một giây sau…
Anh ta nghẹn ngào, kéo tay tôi xuống eo mình:
“Muốn không?”
Tôi suýt ngất tại chỗ.
Hoá ra thứ cộm trong túi quần anh ta không phải dao à??
Tôi và Cố Thời Dục – từ bé đã như nước với lửa.
Hồi tiểu học, tôi nắm tay một bạn nam cùng lớp đi về, hôm sau cậu ấy bị Cố Thời Dục đánh sấp mặt, từ đó đến hết cấp một không còn bạn trai nào dám bén mảng tới gần tôi.
Lên cấp hai, tôi viết thư tình cho hotboy trường, chưa kịp thổ lộ thì anh ta lén tráo bức thư thành… một miếng băng vệ sinh. Loại siêu dày ban đêm. Tôi mất mặt đến mức muốn tự chuyển hộ khẩu khỏi hành tinh.
Lên đại học, tôi định tỏ tình với học bá nghèo giữa đêm hội chào tân sinh viên. Kịch bản lãng mạn? Ờ thì… bị đổi thư tỏ tình thành bài “Xuất Sư Biểu”, khiến tôi muốn độn thổ ngay giữa sân khấu.
Ra trường, tôi rủ bạn đi bar mở mang tầm mắt. Hôm sau thẻ ngân hàng bị đóng băng vì… có người “vô tình” méc với ba tôi.
Tôi từng thề: đời này mà có cơ hội, nhất định sẽ cho tên trời đánh kia một bài học nhớ đời.
Và rồi… nhà tôi phá sản.
Ba tôi kiên quyết bắt tôi lấy Cố Thời Dục để cứu vớt cơ nghiệp gia đình.
Tôi vắt chân chữ ngũ, tỉnh rụi đáp: “Con muốn cưới, chưa chắc anh ta muốn lấy. Với quan hệ của con với Cố Thời Dục á? Trừ khi cả hành tinh này hết sạch phụ nữ, anh ta mới liếc con một cái.”
Còn chưa dứt lời, người nhà họ Cố đã mang một trăm triệu cùng hai mảnh đất đến, nói chỉ cần tôi đồng ý cưới, tiền sẽ chuyển liền tay.
Ba tôi cười tới nỗi méo cả mặt.
Tối hôm đó, tôi chính thức lên xe hoa. Cô dâu: Giang Ninh. Chú rể: kẻ thù truyền kiếp – Cố Thời Dục.
Cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, tôi hiểu: mình bị gài rồi.
Gạo đã nấu thành cơm, còn sống dở chết dở nữa.
Tẩy trang xong quay về phòng, thấy Cố Thời Dục đang quấn chăn nằm co như con tôm luộc. Lâu lâu còn thút thít như vừa xem phim Hàn bi kịch.
Ơ… hắn đang khóc vì tức cưới tôi sao?
Thôi cũng tội. Bị ép cưới người mình không ưa, đúng là bi kịch.
Tôi ngồi cạnh, nhẹ nhàng an ủi:
“Yên tâm, tôi cũng đâu muốn cưới anh. Từ nhỏ tôi đã không có hứng với anh rồi. Anh có đẹp trai thì cũng không phải gu tôi. Sau ba năm hết hợp đồng, chúng ta ly hôn. Không ai nợ ai.”
Tôi nói chưa xong, hắn bật dậy khỏi chăn, tóc tai rối bời, mắt đỏ hoe như gấu trúc thiếu ngủ.
“Thật sự… cô không thích tôi tí nào sao?”
Sợ hắn hiểu nhầm tôi dây dưa, tôi dứt khoát:
“Không hề. Yên tâm, tôi tuyệt đối không đổ anh đâu.”
Sắc mặt hắn sầm lại, nhảy khỏi giường:
“Cô không thích tôi? Nói lại lần nữa coi!”
Tôi nhiệt tình nhấn mạnh ba lần:
“Tôi. Không. Thích. Anh.”
Lưng hắn run lên bần bật. Chắc vui quá.
Một lúc sau, hắn nghiêm giọng ra luật:
“Từ nay, không có sự cho phép của tôi – không được hôn, không được chạm, càng không được ngủ chung!”
“Dù cô có lấy được thân tôi, cũng không có được trái tim tôi. Nghe rõ chưa, Giang Ninh?”
Tôi gật đầu nghiêm túc:
“Nghe rõ. Tôi đảm bảo không đụng vào anh một cọng lông.”
Hắn nghiến răng:
“Giỏi lắm. Cô giỏi lắm.”
Tôi cười:
“Cũng tạm thôi.”
Thế là hắn đùng đùng nhặt áo, quần, thắt lưng, dây xích, roi da gì đó lẫn lộn dưới đất, rồi biến mất không một lời từ biệt.
“Không thể tin được! Đêm tân hôn mà hắn để cậu ngủ một mình à?” – Lâm Mãn trợn tròn mắt.
Tôi gật đầu:
“Hắn kéo quần chạy mất như gặp ma, để lại cả dây xích với roi da trên sàn.”
Lâm Mãn ngỡ ngàng:
“Ghê thật, tao tưởng hai người chỉ không ưa nhau, ai ngờ oán thù sâu tới tận xương tủy.”
“Tối đó hắn còn trốn trong chăn khóc lóc vì tưởng tao định cưỡng ép cơ đấy.”
“Cái tên tổng tài mặt lạnh đó mà cũng biết nhỏ mọn?”
Rồi cô ấy nhìn tôi, giọng tiếc rẻ:
“Đẹp trai vậy, dáng chuẩn vậy… chỉ được ngắm mà không được xài. Ninh Ninh à, tao thương mày.”
Chưa kịp nói gì, cô ấy bỗng cười gian:
“Mà này, mày có biết Phó Chi An về nước rồi không?”
Phó Chi An – mối tình đầu của tôi.
Hồi cấp hai, tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh ấy giữa sân trường.
Chưa kịp nói hết câu, tay tôi móc ra… một cái băng vệ sinh. Siêu dày. Loại dùng ban đêm.
Muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Vậy mà anh ấy vẫn bình tĩnh, còn cầm lấy miếng băng, bỏ vào cặp, mỉm cười nói:
“Bạn nhỏ Tiểu Ninh chu đáo thật, biết anh cảm cúm đang cần giấy. Cảm ơn nha~”
Một câu nói, cứu vớt cả danh dự tôi giữa đám đông.
Dù sau này anh từ chối với lý do muốn tập trung học hành, trong tim tôi, vị trí của anh vẫn sáng như sao trời.
“Phó Chi An lần này về không biết ở bao lâu. Cậu phải tranh thủ!” – Lâm Mãn giục.
Tôi đắn đo:
“Nhưng tớ đã kết hôn rồi mà.”
“Làm màu thôi chứ cưới xin gì! Không lẽ cậu định chay tịnh ba năm?”
Nghe cũng đúng. Thiệt thòi là mình chứ ai.
Tôi lập tức nhắn tin:
“Phó học trưởng, nghe nói anh về nước rồi?”
Lâm Mãn sắp xếp tiệc rượu tiếp đón Phó Chi An.
Anh ấy vừa ngồi cạnh tôi thì một luồng khí lạnh quét qua.
Lâm Mãn thì thầm:
“Chồng cậu tới rồi.”
Tôi giật mình:
“Gì cơ? Anh ta không phải đang đàm phán ở nước ngoài sao?”
Cố Thời Dục ngồi sofa, mặt lạnh như băng, ngón tay gõ từng nhịp nặng nề.
Phó Chi An cười lịch sự:
“Cố tổng, nghe danh đã lâu.”
Cố Thời Dục nhướng mày:
“Trùng hợp vậy? Sao cậu biết tôi cưới Ninh Ninh?”
“Cô ấy nói với tôi.”
Cố Thời Dục móc điếu xì gà ra, khẽ nhếch mép:
“Phó… gì nhỉ?”
“Phó Chi An.”
“À à, cấp ba học chung trường đúng không?”
“Vâng, trường Trung học Dụ Lâm.”
“Giờ làm ăn gì? Nếu cần gì ở Giang Thành, cứ tìm tôi. Nhà họ Cố chúng tôi nói một là một.”
Phó Chi An vẫn cười:
“Tôi không kinh doanh, tôi chỉ vẽ tranh.”
Cố Thời Dục tỏ vẻ hứng thú:
“Ồ, giáo viên mỹ thuật à?”
“Không. Tôi về nước tham gia triển lãm tranh.”
“Ai tổ chức?”
“Tôi.”
PẶC – Cố Thời Dục sặc khói.
Vệ sĩ cúi đầu nhắc:
“Cố tổng, anh Phó là họa sĩ quốc họa. Tranh vừa bán được giá kỷ lục 200 triệu. Năm 22 tuổi đã được phong danh hiệu ‘quốc bảo hội họa’.”
Mặt Cố Thời Dục biến sắc.
Anh ta chỉnh lại tư thế, đổi chiến thuật: “À đúng rồi, dạo này cậu và Sở Vũ Vi thế nào rồi?”
Lâm Mãn bóp nhân trung, vẻ mặt như sắp nghẹt thở:
“Chết rồi Ninh Ninh, cậu còn nhớ hồi cấp ba Phó Chi An từng có bạn gái không?”
“Tớ nhớ chứ.”
“Bạn gái của ảnh… là mối tình đầu của chồng cậu đấy.”
Câu này như tiếng sấm giữa trời quang, ký ức tôi lập tức hiện về như chiếu phim tua ngược.
Năm đó, Phó Chi An từ chối tôi lần hai, lý do rất rõ ràng: anh ấy đã có người yêu.
Chị ấy vừa là đối tác làm ăn của nhà họ Cố, vừa là tiểu thư nhà họ Sở – Sở Vũ Vi, hoa khôi trường Dụ Lâm, được mệnh danh là “nữ thần trong mộng” của một nửa nam sinh toàn trường.
Dĩ nhiên, trong đó có cả Cố Thời Dục.
Năm tôi mười sáu, lần đầu được mời đến tiệc sinh nhật của Cố Thời Dục, lòng rộn ràng như trúng vé số.
Tình cờ đi ngang qua phòng anh ta, tôi lén nhìn qua khe cửa…
Và thấy hắn đang ôm ảnh của Sở Vũ Vi.
Ánh mắt say đắm như thiếu oxy, vẻ mặt đỏ như gấc chín, biểu cảm như vừa bị lốc xoáy cuốn qua bãi đỗ xe, sau đó bị rìu lớn bổ một nhát vào đầu.
Từ đó, tôi hiểu ra một sự thật khủng khiếp:
Thiếu gia nhà họ Cố ngoài lạnh trong cuồng.
Tôi từng rất muốn bắt nạt hắn cho bõ ghét.
Hiện tại, khi tôi liếc nhìn sang, Cố Thời Dục đang ngồi cạnh tôi, mặt đen như đáy nồi đun củi 3 ngày chưa rửa.
Tình địch gặp nhau – bầu không khí trên bàn ăn căng đến mức có thể… cắt ra làm sashimi.
Phó Chi An cười tươi như hoa:
“Bọn tôi… kết hôn rồi.”
Cố Thời Dục vắt chân chữ ngũ, cười khan:
“Vậy cũng tốt… ha ha ha… ha.”
“Nhưng mà ly hôn rồi.”
Phịch – hắn bỏ chân xuống, mặt không cảm xúc:
“Vậy thì… tệ thật.”
Thật luôn.
Bạch nguyệt quang thầm mến bao năm, cuối cùng lại cưới tình địch, rồi ly dị luôn. Đỉnh điểm là… hắn còn chưa từng chạm được vào người ta!
Trên đường về nhà.
Cố Thời Dục vẫn mặt nặng như chì, trầm mặc như sắp đi đấm ai đó.
Người mình yêu độc thân trở lại, nhưng không thể theo đuổi vì đang “hợp đồng hôn nhân” với kẻ thù – nghe cũng u ám thật.
Tôi cố gắng an ủi:
“Thật ra, hai ta cũng đâu phải kết hôn thật.”
“Ý cô là sao?”
“Ý tôi là… mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng.”
Hắn lầm lì:
“Nhưng cậu ta từng ly hôn rồi. Nếu cô quen cậu ta chẳng khác nào… tái hôn.”
Tôi: “Ủa? Thế là định kỳ hạn dùng người luôn á?”
“Ly hôn thì sao? Càng có kinh nghiệm chứ sao. Anh không thể vì một lần đổ vỡ mà chối bỏ cả nhân phẩm người ta chứ?”
Cố Thời Dục im lặng. Chắc đang gặm nhấm sự “có lý nhưng cay đắng”.
Trong lòng tôi thì đang hớn hở tính toán: “Ráng chọc cho hắn đơn phương hủy hợp đồng, mình sẽ được tự do sớm.”
Về đến nhà, tôi tốt bụng dọn phòng khách cho hắn.
“Tối nay anh ngủ ở đây nhé.”
Hắn đứng đơ như tượng đá. Tôi vừa định nhắc thêm thì…
Soạt – bị kéo vào lòng.
Phía sau lưng tôi… có gì đó cứng cứng.
Tôi giật mình:
“Anh… định giết người diệt khẩu đấy à?”
Cố Thời Dục: “Bình tĩnh không nổi rồi.”
Tôi hít một hơi, tưởng tượng cảnh bị đâm xuyên màn đêm.
Nhưng hắn chỉ đặt tay tôi lên eo… rồi từ từ kéo xuống.
Cho đến khi tôi đụng vào vật thể lạ kia…
“Muốn không?”
Tôi xanh mặt: “Không muốn đâu.”
Khóe mắt hắn đỏ lên:
“Cô nói không là không à?”
“Cô thích cậu ta thì cũng nên nếm thử mặn nhạt của tôi trước chứ!”
“Tôi giữ thân suốt 28 năm cho cô, cô đối xử với tôi vậy sao?!”
Tôi: “…Ờ?”
Thì ra thứ cứng cứng trong túi quần anh ta… không phải dao, mà là nỗi uất ức của một trái tim trinh nguyên.
Một Cố Thời Dục bình thường cao ngạo lãnh khốc, giờ lại đứng khóc trước mặt tôi, còn nói mấy câu kiểu “tôi vì em mà giữ mình”.
Ơn trời.
Cơ hội ngàn năm có một, đương nhiên tôi không thể bỏ qua.
Thế là tôi nhào tới, đè hắn xuống giường.
Trả lại tất cả những gì năm xưa hắn từng làm tôi quê độ, ê chề.
Năm tiếng sau, hắn nằm xụi lơ, hình dạng không còn giống con người.
Tôi hỏi:
“Năm anh bốn tuổi, có phải anh cố tình ngồi bẹp cái bánh bao của tôi không?”
“Không cố ý…”
Tôi tát nhẹ hai cái: “Sai chưa?”
“Sai rồi…”
“Cấp hai, anh tráo thư tình của tôi, sai chưa?”
“Không sai! Thằng đó có gì hơn tôi?!”
Tôi lôi dây trói ra.
Thêm ba tiếng nữa trôi qua.
Tôi hỏi tiếp:
“Anh mách bố tôi chuyện tôi đi bar, sai chưa?”
“Phụ nữ không nên đi bar một mình…”
Tôi nhặt roi da lên, nhẹ nhàng quất xuống.
“Rốt cuộc anh sai chưa?”
“Cũng… không nên đi một mình mà…”
Vèo – lại thêm một vòng tra khảo.
Đến khi trời sáng rồi lại tối, tôi hỏi lần cuối:
“Sai chưa?”
Hắn chỉ rên: “Hu hu…”
Đáng lẽ tôi định tha, nhưng rồi lại nhớ câu: “Nước mắt đàn ông là thuốc kích thích phụ nữ.”
“Chồng à, vừa rồi em hơi nhẹ tay, mình làm lại nhé.”
Ba ngày sau, đại thù được báo.
Tôi phơi phới như người thắng kiện, còn hắn… sống không bằng chết..
Lâm Mãn: “Không tin được! Cố Thời Dục khóc thật? Khóc vì bị cậu hành? Đây là mơ đúng không?!”
“Tớ còn nhớ năm hắn 12 tuổi bị bắt cóc, bị đánh, bóp cổ, vẫn không rơi nổi một giọt nước mắt.”
“Giờ cậu vừa tát nhẹ cái đã hu hu? Cậu dùng chiêu gì thế, dạy tớ với!”
Tôi đỏ mặt, đưa cô ấy một thư mục USB tên là 《Thực hành giảng dạy – 1TB》.
Lâm Mãn: “…Cậu là giáo chủ giáo phái nào đấy Ninh Ninh?”
Tôi cười không nói.
Thật ra nghĩ lại cũng thấy lạ.
Năm hắn 5 tuổi trèo lên mái nhà, bị ba đánh chảy máu mông, không khóc.
7 tuổi ngã ngựa, gãy ba cái xương sườn, không rên một tiếng.
10 tuổi tai nạn xe, chân cà nhắc 3 tháng, tháo đinh thép cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Bây giờ tôi mới tát có mấy cái, đã khóc như mưa?
Thằng nhóc này… có khi nào… đang giả vờ để được hành tiếp không?
Một ngày trước.
Lâm Mãn gọi tôi, giọng run như vừa trúng xổ số độc đắc… theo chiều xui xẻo:
“Tiêu rồi Ninh Ninh! Sở Vũ Vi sắp về nước!”
Tôi thở dài:
“Bạch nguyệt quang của chồng cậu, vợ cũ của bạch nguyệt quang cậu yêu… cũng sắp về luôn.”
“Tình tiết này mà dựng phim thì biên kịch còn phải gãi đầu.”
Lâm Mãn ôm mặt:
“Trời ơi, mối quan hệ này rối hơn cả tổ mì Ý. Tớ không dám nhìn nữa rồi…”
Trên điện thoại, Sở Vũ Vi đăng trạng thái:
“Rời xa nửa đời, quay về vẫn là thiếu niên.”
Còn đính kèm vé máy bay, chuyến 10 giờ sáng nay.
Thảo nào hôm nay Cố Thời Dục diện vest chỉnh tề, tóc vuốt gọn, nước hoa thơm phức, y như công trống xoè đuôi đi múa lửa.
Thì ra là để gặp lại ánh trăng năm ấy.
Được thôi.
Anh theo đuổi trăng của anh, tôi cũng theo đuổi sao của tôi.
Chúng ta đều có bầu trời riêng.
Triển lãm tranh của Phó Chi An cũng đúng hôm nay.
Nếu anh muốn toả sáng, tôi đây cũng không thể mờ nhạt.
Hôm nay tôi nhất định phải khiến cả thiên hạ nghiêng ngả vì mình!
Ra khỏi nhà.
Cố Thời Dục gửi tin nhắn:
“Vợ à, hôm nay anh bận lắm, có dự án quan trọng. Trưa và tối không về được. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Nếu cần ra ngoài, anh bảo trợ lý Lâm đi cùng em.”
Ừm, hay ghê, còn định cử người theo dõi tôi?
Sợ tôi phá đám buổi hẹn hò với Sở Vũ Vi à?
Tôi nhắn lại:
“Ừ ừ, em ở nhà, ngoan ngoãn lắm.”
Từ ngày tôi “nếm thử” Cố Thời Dục, mối quan hệ giữa hai chúng tôi chuyển từ “hôn nhân hợp đồng” sang “phim hành động dài tập 18+”.
Tôi hóa thành kẻ biến thái, đêm nào cũng muốn bắt nạt anh ta cho hả giận.
Còn anh ta thì mắc chứng đa nhân cách không chẩn đoán.
Ban ngày:
“Dám ép giá bên tôi? Hỏi bên kia xem, còn muốn sống không?”
Ban đêm:
“Vợ ơi em tha cho anh, anh sai rồi… anh biết lỗi rồi mà hu hu…”
Tôi còn nhớ hồi nhỏ, Cố Thời Dục từng nói tôi là chú lùn trong Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn.
Ấy thế mà khi tôi bị đám bạn học bắt nạt, gọi là “đồ xấu xí”, chính anh ta xông vào đánh bọn nó tơi bời, bắt tụi nó phải nói tôi đẹp.
Cái nhân cách thất thường đó, có lẽ từ nhỏ đã được gieo mầm rồi…
Đang mải nghĩ ngợi, xe đã đến triển lãm tranh.
Tôi vừa bước xuống xe thì thấy thông báo mới của Sở Vũ Vi:
“Về rồi đây. Lần này tôi sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về mình. Bao gồm cả… anh ấy.”
Tôi liếc vị trí định vị Cố Thời Dục — chuẩn bài, đang ở sân bay.
Ứng dụng định vị này chính anh ta năn nỉ tôi cài.
Thậm chí còn rơi nước mắt:
“Em quản anh chặt như vậy, anh cảm thấy rất được yêu thương…”
Ờ, đúng là M chính hiệu (Masochist – người thích bị hành hạ).
Phó Chi An vừa mở cửa xe, cười hiền:
“Đến rồi à, Ninh Ninh.”
Cửa xe tôi vừa mở.
Thì một chiếc Aston Martin dừng lại không xa.
Bước xuống là — Cố Thời Dục và Sở Vũ Vi.
Lâm Mãn bên cạnh khều tôi:
“Chồng cậu đấy.”
Tôi nghiến răng:
“Tôi thấy rồi.”
Mới hai phút trước, hắn còn nhắn:
“Vợ ơi em đang làm gì?”
Tôi:
“Ngủ trưa, đừng làm phiền.”
Hắn:
“Ừ ừ, anh cũng đang ngủ. Ngủ ngon nhé, chụt chụt~”
Kết quả… Hai phút sau, gặp nhau ở triển lãm tranh.
Tôi giả vờ không thấy gì, chủ động khoác tay Phó Chi An.
Khoé mắt liếc thấy Cố Thời Dục… toàn thân cứng đờ.
Hôm nay là sân khấu của Phó Chi An.
Toàn bộ bảo tàng đều là của anh ấy. Báo chí truyền thông đưa tin rầm rộ, tung hê gọi anh là “thiên tài hội họa”.
Tình địch vừa đẹp trai vừa thành công, không tức đỏ mặt mới lạ.
Triển lãm chật kín người. Mọi người vây quanh một bức tranh khổng lồ.
Bóng lưng một cậu bé và cô bé ngồi trên đỉnh núi, xung quanh là dải ngân hà rực rỡ.
Dưới góc trái ghi:
“Cảm hứng từ cô gái tôi thầm yêu thời thiếu niên.
Cô ấy từng nói: ‘Tôi thích ngắm sao, càng nhìn càng thấy con người nhỏ bé, những chuyện buồn cũng chẳng đáng bận tâm nữa.’”
Nghe người thuyết minh xong, Cố Thời Dục cười khẩy:
“Không biết cô gái trong tranh là ai nhỉ? Nghe nói vợ cũ của cậu tóc ngắn, mà cô trong tranh tóc dài xoăn. Không lẽ Phó họa sĩ từng yêu người khác trước khi cưới?”
Ánh mắt hắn liếc sang tôi đầy ẩn ý.
Ủa, gì vậy?
Anh đang nói Phó Chi An yêu Sở Vũ Vi hả?
Tôi cười tươi:
“Cố tổng cũng có lòng quá ha, tới cả triển lãm tranh.”
“Không biết gì về hội họa mà cũng ráng tới cho bằng được?”
“Đến xem tranh hay đến xem người?”
Ống kính nhà báo lia tới lia lui.
Bên dưới, khán giả xì xào:
“Ủa, Cố tổng với Phó họa sĩ học cùng trường mà nhỉ?”
“Phu nhân Cố tổng cũng vậy thì phải…”
“Không lẽ…”
“Shhh, nhỏ thôi. Người trong tranh là phu nhân Cố tổng hả?”
“Tôi vừa thấy chị ấy nắm tay Phó Chi An bước xuống xe đó.”
“Mới cưới vài tháng mà…”
Càng nghe, mặt Cố Thời Dục càng đen như đáy nồi.
Hắn gằn giọng:
“Phó Chi An, rốt cuộc cậu vẽ ai?”
Phó Chi An thản nhiên:
“Người tôi vẽ… liên quan gì đến cậu?”
“Không nói thì tôi đập hết tranh của cậu!”
“Cậu đập đi, tôi gọi cảnh sát.”
“Cứ gọi! Tôi vừa đập vừa nghe!”
Hai người đàn ông tranh cãi y như học sinh tiểu học bị mất cục gôm.
Người con gái trong tranh rõ ràng là Sở Vũ Vi mà?
Chỉ là bóng lưng cũng nhận ra ngay.
Không trách sao Cố Thời Dục nổi điên thế.
Phóng viên giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Chưa đầy năm phút, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:
“Con đang làm gì đó? Bảo họ dừng lại đi!”
“Con không biết nhà mình cũng góp vốn vào triển lãm này à?”
“Con lớn rồi, biết cái gì nên làm chứ?”
“Mẹ gả con vào nhà họ Cố không phải để con làm hoa trang trí. Cố Thời Dục nhỏ tuổi, con phải trông chừng nó.”
Ủa???
Anh ta nhỏ hơn tôi có năm tháng! Mẹ tính tháng âm hay sao mà thành “trẻ con”?
Rõ ràng tôi không làm gì hết.
Thế mà mẹ tôi vẫn quy về tôi.
Đang định lên tiếng thì—
Một cô gái cao gầy từ đám đông bước ra, tháo mũ và khẩu trang:
“Người trong tranh… là tôi.”
“Tôi là vợ của Phó Chi An — Sở Vũ Vi.”
Ba ngày trước.
Cố Thời Dục nghe tin Sở Vũ Vi về nước, thao thức cả đêm.
Không phải vì nhớ nhung.
Mà là vì: người duy nhất có thể trị được tên “tra nam” Phó Chi An — chính là Sở Vũ Vi!
Anh ta lén điều tra lý do hai người ly hôn.
Phó Chi An ngày nào cũng mè nheo:
“Em có yêu anh không? Anh muốn nghe em nói yêu anh, ba lần một ngày!”
Sở Vũ Vi chịu không nổi, tức quá đòi ly hôn.
Hôm sau, tỉnh táo lại, cô tính gọi xin lỗi.
Nhưng Phó Chi An đã khóc lóc… xách vali chạy về nước.
Về nước thì thôi.
Còn dám ve vãn vợ người khác.
Còn mở triển lãm tranh… chỉ mời Ninh Ninh, không mời Cố Thời Dục.
Hắn nghĩ gì vậy trời?
Cố Thời Dục tức đến mức muốn hóa điên.
Lập tức gọi điện cho Sở Vũ Vi.
“Về ngay đây, xử lý chồng cô đi!”
Giữa Cố Thời Dục và Sở Vũ Vi có một mối quan hệ họ hàng rối như mạng nhện.
Tính kỹ thì, cô ấy là con gái của em gái chồng của mẹ anh ta. Tức là… gọi sao cũng thấy không gần.
Cố Thời Dục đã lên kế hoạch như thần, quyết tâm để vợ mình mắt thấy tai nghe bộ mặt thật của Phó Chi An tại buổi triển lãm tranh.
Phải để cô ấy hiểu rõ: Phó Chi An chính là kiểu người “ăn trong bát, dòm trong nồi” điển hình.
Sở Vũ Vi còn chưa kịp đặt vali xuống thì đã bị Cố Thời Dục kéo thẳng đến phòng triển lãm.
Và rồi, đúng như kịch bản:
Vừa xuống xe, đã thấy Giang Ninh khoác tay Phó Chi An bước vào triển lãm.
Tên kia còn dám trưng bức “Ngắm Sao” ở chính giữa, chỗ nổi bật nhất.
Vẽ cái gì mà xoắn xuýt như mì Ý, nhìn vào chẳng hiểu mô tê gì.
Cố Thời Dục không buồn xem tranh, chỉ dí mắt vào dòng giới thiệu:
“Cô gái cậu ấy từng thầm mến năm thiếu thời”, “Ngắm sao trời”.
Còn gì nữa? Đó chẳng phải là sở thích “quốc dân” của Giang Ninh nhà anh ta hay sao?
Từ bé đến lớn, Ninh Ninh thích nhất là ngắm sao. Ba tuổi từng tuyên bố sẽ trở thành phi hành gia.
Một câu nói vu vơ, Cố Thời Dục ghi nhớ suốt hơn hai mươi năm.
Vậy mà tên Phó Chi An này dám bịa thành “tình đầu thầm mến”?
Không thể chấp nhận được! Hắn đúng là tra nam level max!
Cố Thời Dục quyết tâm vạch mặt hắn, ngay tại trận.
Tại bàn ăn, cuối cùng tôi cũng hiểu toàn bộ diễn biến của “drama triển lãm”.
Cố Thời Dục nổi đóa vì tưởng người trong bức “Ngắm Sao” là tôi.
Trong khi tôi lại tưởng anh ta nổi giận vì nghĩ người trong tranh là… Sở Vũ Vi.
Giờ mới vỡ lẽ: Nếu Sở Vũ Vi chỉ là họ hàng xa, vậy thì… Cố Thời Dục không thích cô ấy.
Thế thì… rốt cuộc anh ta nổi giận cái gì?
Cơm còn chưa xong, mẹ tôi đã gọi điện hối về nhà.
“Ninh Ninh, để tớ đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, tớ tự xử lý được.”
Vừa bước vào nhà, bầu không khí nặng như chì.
Bố tôi ném thẳng cái gạt tàn thuốc xuống bàn:
“Mày có quan hệ gì với cái thằng họa sĩ đó?!”
“Chỉ là bạn học cũ thôi ạ.”
Mẹ tôi đổi giọng, nhẹ nhàng như gió xuân:
“Đừng trách bố con nổi nóng. Con đã kết hôn với Cố Thời Dục rồi, phải biết giữ thể diện cho nhà chồng.”
“Thể diện gì cơ? Con chỉ đi ủng hộ bạn cũ thôi, giữa bọn con hoàn toàn trong sáng.”
“Trong sáng gì mà phóng viên chụp được ảnh rồi? Bên ngoài người ta đang bảo con không biết giữ đạo làm vợ!”
“Con có biết có bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ Cố không? Cố Thời Dục là con cháu ba đời độc đinh, ly hôn rồi người ta vẫn là kim cương sáng giá, còn con… thì là phụ nữ bị bỏ!”
Mẹ tôi kéo tôi lại, giọng nỉ non như phim truyền hình:
“Con phải về nhà dỗ dành Cố Thời Dục, làm cho cậu ấy vui, nhà họ Giang chúng ta mới còn cơ hội dựa vào.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe đi nghe lại mấy câu này:
“Phải nhường nhịn cậu Cố.”
“Phải chăm sóc cho cậu ấy, con là con gái mà.”
“Sao con lại thi 650 điểm? Cậu Cố chỉ được 600 thôi! Lần sau nhớ thi thấp lại một chút, mẹ còn mặt mũi đi dự tiệc!”
Thì ra cảm giác phản cảm mỗi lần nhìn thấy Cố Thời Dục…
Chính là do ba mẹ tôi nhồi vào đầu từng chút một.
Hóa ra tôi — chỉ là tấm vé giúp họ bước chân vào giới thượng lưu.
Trước kia họ nói, chỉ cần ba năm qua đi, tôi không thích thì có thể ly hôn.
Còn bây giờ thì bảo: Không thể ly hôn.
Tôi muốn dùng ba năm để đổi lấy cả đời tự do.
Nhưng giờ đây, tự do ấy lại như ngôi sao trên trời.
Dựa vào đâu?
Tại sao danh dự của một gia tộc lại phải trói buộc vào cuộc đời một người phụ nữ?
Không có tôi, nhà họ Giang có sụp được không?
Tôi về nhà trong cơn mưa như trút nước, người ướt như chuột lột.
Trong nhà yên ắng đến lạ thường. Cố Thời Dục không biết đã đi đâu.
Tôi vào thư phòng, lấy bản hợp đồng ly hôn đã chuẩn bị sẵn ra xem lại.
Đang loay hoay chỉnh sửa điều khoản, bỗng bị ai đó kéo thẳng vào lòng.
Người đó cũng ướt như tôi.
“Sao anh lại bị mưa ướt thế này?”
Cố Thời Dục ôm chặt lấy tôi: “Anh luôn đi theo sau em.”
Tôi nghẹn họng, nước mắt rơi lúc nào không hay.
“Vậy lúc em bị phạt quỳ, anh đâu? Khi em bị mắng, anh có biết không?!”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, bỗng thấy chân anh ta bê bết máu.
Cố Thời Dục không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
“Em vừa dập máy cái là anh chạy theo. Giữa đường gặp tai nạn.”
“Xe lao xuống sườn núi, lăn mấy vòng. May mà núi không cao, chỉ choáng đầu một chút…”
“Không biết ngất bao lâu, tỉnh lại cái là bắt xe đến nhà em.”
“Vừa đến thì thấy em bước ra… sắc mặt như vậy, anh biết ngay là mình đến muộn.”
“Là lỗi của anh. Em muốn mắng, cứ mắng.”
Tôi nhìn kỹ lại — người anh ta lấm lem bùn đất, quần áo ướt sũng, một chân máu me be bét.
Tôi hốt hoảng, gọi bác sĩ gia đình đến ngay.
“Anh ngốc à? Tai nạn thế mà không vào viện?”
“Anh sợ em bị ấm ức ở nhà…”
Tôi đỡ anh lên giường, kiểm tra vết thương kỹ lưỡng.
Đúng lúc đó, ánh mắt Cố Thời Dục rơi vào bản hợp đồng ly hôn trên bàn.
Mắt anh ta đỏ hoe.
“Ninh Ninh, em… thật sự muốn ly hôn với anh sao?”
Nhìn dáng vẻ đáng thương như chú thỏ con của anh ta, tôi không nhịn được buông lời trêu:
“Anh ngã xe không khóc, rơi xuống núi cũng không rơi giọt nào…”
“Vậy mà thấy tôi muốn ly hôn, lại khóc à?”
“Cố Thời Dục, anh khóc hết nước mắt tích góp nửa đời rồi đấy à?”
“Ban ngày thì làm tổng tài lạnh lùng, ban đêm lại hóa thành nhóc mít ướt?”
“Rốt cuộc, con người thật của anh là ai?”
Cố Thời Dục ngớ người: “… Em thích con người nào hơn?”
Tôi im lặng. Không biết.
Tôi đã quen anh ta quá lâu.
Từng ghét, từng tức, từng thấy anh là “con nhà người ta” mà ai cũng mang ra so sánh.
Anh ta thì suốt ngày trêu chọc, dẹp sạch lũ con trai quanh tôi, khiến tôi ế dài ế dại.
Thậm chí, có lần tôi mới yêu online được 10 phút, tài khoản đối phương đã bị hack.
Chúng tôi giống như trời sinh đối đầu.
Tôi không biết là mình thích anh ta, hay ghét anh ta.
Chỉ biết là — gần anh ta, tôi chưa từng cảm thấy chán.
Nhưng nếu thích, tại sao tôi vẫn muốn ly hôn?
Bác sĩ đến xử lý vết thương. May mắn thay, chỉ là trầy xước ngoài da.
Cố Thời Dục mệnh lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Chỉ tiếc chiếc xe mới của anh ta đã đi đời nhà ma.
Trong thời gian dưỡng thương, triệu chứng đa nhân cách của anh ta… ngày càng trầm trọng.
Lúc trước gãy chân không rên một tiếng.
Giờ ở nhà, uống nước cũng đòi tôi đút.
Tắm cũng phải “vợ ơi giúp anh”.
Tôi vừa rời đi là anh ta “ai da ai da” đau khắp người như ông lão 80.
Trong suốt nửa tháng đó, không ai nhắc đến chuyện ly hôn.
Cho đến một ngày, khi vết thương còn chưa lành, anh ta nhất quyết tổ chức họp báo.
Tuyên bố:
“Chuyện cãi nhau ở triển lãm là lỗi của tôi. Vì ghen tuông vô cớ nên mới hành xử thiếu suy nghĩ.”
“Em họ tôi hồi cấp ba để tóc ngắn. Giờ về nước để tóc xoăn dài, tôi không nhận ra.”
“Tôi không thấy người khác, vì trong mắt tôi chỉ có mỗi Giang Ninh.”
“Những người khác, với tôi, đều là rau cải.”