Buổi họp báo diễn ra, truyền thông toàn Giang Thành như ong vỡ tổ kéo tới.
Dưới ánh đèn rọi rực rỡ, Cố Thời Dục thường ngày mít ướt bỗng dưng hóa thân thành người đàn ông lạnh lùng bá đạo. Không cười thì thôi, cười lên còn khiến người ta nổi da gà vì khí chất “bá tổng” bức người.
Anh ta nghiêm túc xin lỗi.
Phó Chi An và Sở Vũ Vi cũng có mặt. Cả hai cúi đầu đính chính: “Do mâu thuẫn vợ chồng nên đã vô tình ảnh hưởng đến Giang Ninh và Cố Thời Dục. Chúng tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức.”
Bầu không khí đang có vẻ ấm lên một chút…
Thì tạch – Cố Thời Dục đổi mặt như lật bánh tráng.
Anh ta lôi thẳng tên mấy phóng viên chuyên tung tin vịt lên giữa họp báo, dõng dạc tuyên bố khai trừ khỏi giới truyền thông, tiện thể dọa luôn sẽ lôi ra pháp luật “dằn mặt”.
Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Cố Thời Dục nắm tay tôi siết chặt.
“Họ nợ vợ tôi một lời xin lỗi.”
“Sau này ai còn dám nói xấu vợ tôi, tôi đảm bảo, người đó sẽ chết thảm.”
“Tôi và vợ quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã. Từ lúc biết yêu là tôi chỉ yêu cô ấy, thề đời này không cưới ai khác.”
“Giang Ninh là vợ tôi, là tình yêu cả đời tôi.”
“Ai còn dám bôi nhọ, vu khống cô ấy, đừng trách tôi – Cố Thời Dục – không khách sáo.”
Giọng anh chắc nịch, ánh mắt sắc lẹm như dao gọt táo. Cả khán phòng nín thở, không ai dám ho he.
Vì ai cũng biết — Cố Thời Dục là loại người mà cười cũng đáng sợ như khi giận. Một khi đã phát rồ lên thì không ai cản nổi.
Ở đầu bên kia màn hình livestream, bố mẹ tôi xem mà cười toe toét như vừa trúng số.
Chưa đợi họp báo kết thúc, mẹ tôi đã nhắn tin tới:
“Con gái, con trị được Cố Thời Dục là giỏi lắm rồi!”
“Giữ được anh ta là giữ được cả nhà họ Cố!”
“Nhà họ Giang ta có hy vọng đổi đời rồi!”
…Nhưng ngay giây sau.
Tôi lặng lẽ cho rút toàn bộ khoản đầu tư vào nhà họ Giang.
Sau đó vừa nức nở vừa gọi điện về nhà:
“Mẹ ơi hu hu hu, Cố Thời Dục vì muốn giữ thể diện cho nhà họ Cố nên bắt con diễn kịch trước truyền thông. Diễn xong rồi thì… con bị đuổi khỏi nhà luôn!”
“Ảnh còn cấm con quay lại Giang Thành nữa!”
“Con đi đây… coi như nhà mình chưa từng có đứa con gái này…”
Mẹ tôi khóc ngất.
Bố tôi sốc đến ngất lịm.
Ba ngày sau.
Tôi và Cố Thời Dục dắt nhau lên du thuyền đi… Nam Cực.
Người ta đi hưởng tuần trăng mật ở Maldives, Bali, còn chúng tôi chọn vùng đất chim cánh cụt để khởi đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Giữa trời sao và cực quang, cách xa chốn phồn hoa, đây đúng là nơi… gần thiên đàng nhất.
Trong phòng du thuyền, đèn vàng ấm áp, lò sưởi chạy phừng phừng. Và Cố Thời Dục thì đang bị tôi trói ở đầu giường.
Tôi gằn giọng hỏi:
“Anh nói yêu tôi từ nhỏ, vậy đêm tân hôn sao lại trùm chăn khóc?”
“Còn ra luật ba điều với tôi: cấm hôn, cấm đụng, cấm ngủ chung?”
Anh ta lúng túng giải thích:
“Anh đâu có khóc… anh đang cười trộm.”
“Lúc đó anh đang nghĩ: ‘Trời ơi, mình cưới được người mình thích rồi!’… thì em lại ngồi xuống nói ‘Tôi không thích anh’. Não anh lúc đó như đứng hình luôn, nói gì cũng chẳng nhớ nữa.”
Tôi chọt chọt mũi anh: “Nhưng anh vẫn phải chịu phạt.”
Và tôi đã trừng phạt không thương tiếc.
Sau đó tôi lôi chuyện cũ ra hỏi:
“Năm anh 16 tuổi, sinh nhật, anh cầm ảnh Sở Vũ Vi… làm cái chuyện đó… còn không thèm đóng cửa phòng?”
Cố Thời Dục hoảng hốt moi từ túi ra một tấm ảnh:
“Em nhìn kỹ đi, ảnh em đấy!”
“Chẳng qua là em nhận nhầm thôi, còn anh thì… cố tình không đóng cửa.”
Tôi đỏ bừng mặt. Thì ra cái tên này… cố tình cho tôi thấy!
Hồi đó tôi mới 16, thấy cảnh ấy còn sốc hơn gặp người ngoài hành tinh. Đêm ấy tôi mơ thấy chuyện mờ ám với anh ta…
Tức quá tôi cắn anh ta hai phát.
“Anh hồi nhỏ đúng là đáng ghét. Đánh mấy cậu con trai quanh em, tráo thư tình, rồi còn phá buổi triển lãm của Phó Chi An!”
“Vì anh ghét họ.”
“Nói đúng hơn là: ai em thích, anh đều ghét!”
“Thằng nhóc dắt tay em hồi mẫu giáo, anh đập. Ai tỏ tình với em, anh tráo thư. Em đi bar gọi vũ công, anh bảo: bọn họ còn chẳng bằng anh!”
“Sao em không quay đầu nhìn anh lấy một lần?”
Cố Thời Dục rưng rưng nước mắt, nói một tràng dài như đọc văn tế:
“Nhiều năm qua anh luôn đi sau em. Em trèo tường, anh làm bậc thang. Em nuôi chó, anh dọn phân. Em thi trượt, anh thi hộ. Em trốn học, anh học thay.”
“Chỉ có mỗi chuyện em thích người khác… là anh không thể chịu nổi.”
“Giang Ninh, bao giờ em mới chịu quay đầu nhìn anh một cái?”
“Anh luôn đứng sau em mà.”
Tôi sững người. Cố Thời Dục ôm tôi chặt như sợ tôi tan biến.
“Anh biết em lớn lên trong sự kiểm soát chặt chẽ. Nhà họ Giang muốn em thành khuê nữ tiêu chuẩn. Ăn bao nhiêu, đi bao xa, cũng phải báo cáo.”
“Chỉ cần sai một chút là bị phạt quỳ, bị nhốt.”
“Em nổi loạn, nhưng không sao – anh sẽ nổi loạn cùng em.”
“Anh biết em không thích anh nên chỉ âm thầm dọn dẹp những rắc rối em để lại.”
Tôi nhớ ra rồi.
Lúc nổi loạn nhất, tôi từng đánh mấy cô gái bắt nạt mình, nghĩ kiểu gì cũng bị bố nhốt nửa năm.
Ai dè sau đó… họ chuyển trường, còn tôi thì chẳng bị gì.
Thì ra — là do anh ấy!
“Em sống ngột ngạt, Ninh Ninh. Anh chỉ muốn em vui vẻ.”
Thế nên, chưa đủ tuổi thành niên, anh ta đã thúc cả nhà họ Cố sang hỏi cưới.
Mỗi năm quấy rầy vài lần, đến khi tôi tròn 20, rốt cuộc cũng cưới được.
Từ ngày cưới, Cố Thời Dục giả vờ yếu ớt, cho tôi bắt nạt thỏa thích.
Tôi muốn tát, anh ta đưa má. Tôi muốn trút giận, anh ta giơ lưng.
Giống như ngày xưa, khi thấy tôi bị bố tát, tôi liền lấy búp bê bố tặng ra mà… tát lại. Anh ta từng đứng sau và nói:
“Cảm xúc phải được giải tỏa, Ninh Ninh.”
“Dù em làm gì, anh cũng chịu được. Miễn là em vui.”
“Em thích bắt nạt anh, thì cứ việc.”
Tôi ôm anh ta: “Từ hôm nay, anh không cần giả vờ nữa. Hãy là chính anh.”
Anh ta run lên.
Du thuyền từ New Zealand đến Nam Cực mất bảy ngày. Biển thì lúc êm dịu, lúc nổi sóng như có thần linh giận dữ.
Tôi thò đầu khỏi chăn, mắt sưng vù, khàn giọng khóc:
“Hu hu hu… nhà tôi phá sản rồi!”
Sau này, chúng tôi cùng nhau đi rất nhiều nơi.
Cố Thời Dục cho tôi tự do.
Tôi có thể làm mọi thứ tôi thích.
Chỉ khác là… bên cạnh tôi, đã có thêm một người.
Là chồng tôi. Là tình yêu cả đời tôi.
Tôi thích ngắm trăng, từng mơ làm phi hành gia.
Tuy không thể trở thành phi hành gia, nhưng tôi đã có được mặt trăng của riêng mình.
Và Cố Thời Dục luôn nói với tôi:
“Ninh Ninh chính là mặt trời nhỏ của anh.”
Vì không có mặt trời, mặt trăng cũng không thể toả sáng.
Trước kia tôi từng nghĩ thế gian này chẳng có gì đáng để lưu luyến…
Cho đến khi gặp anh ấy.
HOÀN