Chương 3: Bạch Nguyệt Quang hay mẹ?
Tất cả mọi người đang hô hào kêu cứu.
Lúc tôi kịp chạy đến đó, Cố Tử An đã không do dự nhảy xuống.
Ai ngờ vừa nhìn xuống đã thấy Cố Tử An bơi về phía Tôn Nhu đang giãy dụa ở đằng xa.
Hoàn toàn không để mắt đến mẹ mình.
Tôi bắt đầu sốt ruột, nhảy xuống cứu mẹ chồng.
May mà nước không sâu lắm, mẹ chồng và Tôn Nhu đã được cứu lên rất nhanh rồi đi thay quần áo.
Khi mẹ chồng xuất hiện lại ở bữa tiệc.
Cảnh đầu tiên bà nhìn thấy là Cố Tử An đang đau lòng an ủi Tôn Nhu.
Lúc này, bà dắt tay tôi lên phía trước, lạnh mặt nói với Cố Tử An. “Cho mày một phút, dắt cô ta cút ra ngoài, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa!”
Tôn Nhu giật mình, sợ hãi chui vào lòng Cố Tử An.
Cố Tử An đau lòng đến mức quát mẹ mình.
“Mẹ, sao mẹ lại hung dữ như vậy, mẹ dọa Nhu Nhu sợ rồi.”
Các nhân viên đều bị sự ồn ào bên này hấp dẫn, bắt đầu dỏng tai lên hóng hớt.
Mẹ chồng tôi tức giận đến mức hít một hơi thật sâu. “Đừng để tao phải lặp lại lần nữa!”
Cố Tử An rất không hài lòng. “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại làm ầm lên thế, rốt cuộc Nhu Nhu đắc tội với mẹ chỗ nào mà mẹ lại có thành kiến với cô ấy như vậy!”
Mẹ chồng giận đến mức cười ầm lên.
“Mày muốn nói tao quá đáng à? Mày còn mặt mũi nói tao quá đáng sao? Nếu không phải vừa nãy cô ta kéo tao, tao cũng sẽ không rơi xuống nước! Còn mày, đúng là con trai ngoan của mẹ, mẹ mày và cô ta cùng rơi xuống nước, mày lại chọn cứu cô ta trước.”
Cố Tử An lúng túng trả lời. “Nhu Nhu không cố ý kéo mẹ xuống nước, không phải Tô Diệp đã cứu mẹ rồi sao? Mẹ, mẹ nên nhớ rằng con bị mẹ ép kết hôn với Tô Diệp, đó là điều khiến con hối hận nhất đời này. Con không thể nhìn thấy Nhu Nhu phải chịu bất kì tổn thương nào nữa.”
Các nhân viên sững sờ trước lời nói của Cố Tử An.
Chưa nói đến mẹ chồng, ngay cả tôi đây cũng trợn mắt há mồm.
Những lời của Cố Tử An thật sự rất buồn cười. Hắn không thể nhìn thấy Nhu Nhu của hắn chịu tổn thương, vậy mạng sống của mẹ hắn là cái gì?
Tôi không thể hiểu nổi, mẹ chồng tôi là một nữ cường nhân tài giỏi, tại sao lại sinh ra Cố Tử An ng.u xuẩn thế này?
Tôi lén lút nhìn bà ấy.
Bất ngờ là, sắc mặt của bà ấy cực kì bình tĩnh.
Khi bà ấy lên tiếng, giọng nói cũng lạnh lùng đến mức lạ thường.
“Con trai, đời này của con không phải cô ta thì không được đúng không?”
Cố Tử An nói chắc chắn như đinh đóng cột.
“Không sai!”
Bà ấy càng bình tĩnh hơn.
Nhẹ nhàng lên tiếng:
“Được, mẹ đồng ý.”