Công Chúa Phế Liệu

Chương 5



Như có ma xui quỷ khiến, tôi nhập mật khẩu. Biết thừa Trần Vi lười nghĩ mật khẩu, chắc chắn vẫn là dãy huyền thoại “123456”.

Mở tài liệu ra, thấy đã viết đến tám nghìn chữ, chỉ còn thiếu mỗi đoạn kết. Tôi vốn biết văn phong, quan điểm của cô ấy giống tôi đến ngạc nhiên, thế là trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo: tự viết luôn đoạn kết cho xong chuyện!

Xong xuôi, tôi copy bản thảo vào USB, in ra rồi mang đến bệnh viện.

Tôi chìa bài tập ra, nghiêm túc nói:
“Trần Vi, cậu ngủ đến lú rồi à? Bài tập viết xong rồi mà không nộp?”

Cô ấy ngơ ngác nhận lấy, cầm lên đọc hồi lâu. Trong khi chờ, tôi vừa hồi hộp vừa kích động, gọt một quả táo mà nó méo xệch như bị dính lời nguyền.

Cuối cùng, cô ấy thở phào một hơi thật dài:
“Trời ạ, đêm qua mình mơ thấy ác mộng, sợ bài tập không nộp được. Hóa ra viết xong từ đời nào rồi cơ à?”

16

Có lần tôi nhờ Lâm Nguyên tiện đường qua nhà Trần Vi gửi đồ, ai dè cậu ta phát hiện ra một địa điểm lý tưởng để la cà. Thế là từ đó, cậu ấy cũng thường xuyên ghé qua, lúc thì đeo đàn nhị, lúc lại mang kẹo đến tiếp tế cho cái lọ kẹo nhà tôi.

Cho đến một ngày, Trần Vi bỗng dưng hỏi:
“Sao dạo này Lâm Nguyên không đến nữa nhỉ?”

Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng không hiểu sao vừa nghe cô ấy hỏi, tôi như bị chọc trúng tim đen, lập tức cầm cốc nước chanh lên uống ừng ực.

Trần Vi chống cằm, đột nhiên phán một câu:
“E là cậu ta đã yêu một trong hai chúng ta rồi!”

Tôi lập tức phun hết nước vào người cô ấy.

Trần Vi liếc tôi một cái đầy trách móc, nhưng vẫn bình thản chờ tôi lấy khăn lau giúp, rồi lại nhàn nhã hỏi tiếp:
“Cậu nói xem, cậu ta thích ai?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Cô ấy phì cười:
“Đương sự tự mê muội, đương nhiên là cậu rồi.”

Tai tôi nóng bừng, mặt đỏ đến tận mang tai, vội hỏi vặn lại:
“Sao cậu lại nghĩ thế? Liên quan gì mà cậu ta không đến nữa?”

Trần Vi thở dài, nói bằng giọng như người từng trải:
“Bởi vì con đường của tình bạn thì thênh thang rộng lớn, còn cây cầu của tình yêu thì hẹp lắm.”

Cô ấy nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Huống hồ, Lâm Nguyên là người thông minh, cậu ta biết nếu cứ tiếp tục lằng nhằng như vậy thì sẽ chẳng đi đến đâu.”

Tôi không nói gì nữa. Vì cô ấy nói đúng thật.


Vài ngày sau, Lâm Nguyên công khai tặng quà sinh nhật cho tôi. Giữa tiếng hò reo của đám bạn cùng lớp, ánh mắt cậu ấy vừa dịu dàng vừa kiên định.

Tôi nhận lời tỏ tình của cậu ấy.

Buổi tối hôm đó, đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng, tay trong tay cùng cậu ấy đi dạo thật lâu dưới tán lá xanh mướt, hương thơm của cây cỏ quẩn quanh trong không khí.

Tôi, một đứa từ nhỏ sống vất vưởng cùng lão Chu ở bãi phế liệu, bây giờ đến Bắc Kinh, tình bạn có, tình yêu cũng có.

Cuộc sống này, hình như cũng không đến nỗi tệ.


17

Sau đó, Trần Vi thản nhiên nói với tôi rằng, cô ấy cũng rất quý Lâm Nguyên, nên mới để ý quan sát cậu ấy kỹ như vậy.

Cô ấy cười nhạt:
“Nhưng mình biết cậu ta không có ý với mình. Cậu ta vì tốt bụng, vì thích cậu, mới tiện thể chăm sóc mình thôi. Vậy nên tình cảm của mình cũng tan biến như nước chảy mây trôi.”

Nhìn khuôn mặt cô ấy tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sáng trong, tôi đột nhiên cảm thấy niềm hạnh phúc của mình có chút tàn nhẫn.

Không biết từ bao giờ, Trần Vi đã trở thành một phần quan trọng trong lòng tôi. Nếu cô ấy không vui, tôi cũng thấy bận lòng.

Trần Vi như nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Lần đầu tiên, cô ấy chủ động nắm lấy tay tôi, giọng điệu dứt khoát:
“Đừng thương hại mình, bởi vì chuyện này chẳng đáng gì cả. So với căn phòng đầy sách của mình, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều rất nhàm chán.”

Cô ấy giơ điện thoại lên, đắc ý khoe với tôi:
“Hơn nữa, mình còn có sở thích nông cạn khác đây này.”

Trên màn hình là giao diện của một trò chơi đang tải.

“Bây giờ mình phải đi hẹn hò với người yêu trong game đây. Cậu cũng mau đi hẹn hò đi, thiếu nữ. Thời gian đẹp đẽ thế này, đừng để phí hoài nhé!”

18

Một hôm, Điền Điềm hớn hở lao về ký túc xá, mặt mũi rạng rỡ như bắt được vàng:

“Trời ơi, tớ vừa nhận được cuốn sách có chữ ký của Giáo sư Trần trong buổi tọa đàm!”

Cô ấy nâng niu cuốn sách như báu vật, ánh mắt mơ màng đầy si mê:

“Oa, Giáo sư Trần đẹp trai quá!”

Chúng tôi đồng loạt gật gù tán thành. Dù đã trung niên, nhưng Giáo sư Trần vẫn giữ được phong độ hiếm có: đường chân tóc vững chãi như niềm tin của sinh viên trước kỳ thi, khuôn mặt thon dài, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ. Nói không ngoa, ông ấy đúng là một mỹ nam đích thực.

Chúng tôi chuyền tay nhau cuốn sách, vừa xuýt xoa vừa gật gù.

Điền Điềm chợt quay sang tôi, vẻ mặt đầy tò mò:

“Này Trân Châu, cậu làm công việc bán thời gian đó, có phải có nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với Giáo sư Trần lắm không?”

Tôi bật cười, xòe tay ra vẻ bất lực:

“Có đâu mà! Tiền lương đều do Trần Vi chuyển khoản cho tớ, đựng trong phong bì gọn gàng.”

Thực ra, Giáo sư Trần không chỉ đẹp trai mà còn có khiếu hài hước, bài giảng lúc nào cũng hấp dẫn, nên cực kỳ nổi tiếng trong trường. Nhưng tiếc là tiết học của ông ấy, tôi chưa bao giờ đăng ký được.

Bỗng một cô bạn cùng phòng hạ giọng thì thào:

“Nhưng mà… vợ ông ấy hình như hơi kỳ lạ thì phải?”

Cả phòng lập tức hướng sự chú ý về phía cô bạn.

“Đúng đấy, lần trước tớ có một cuốn sách mượn quá hạn, đến quầy lễ tân hỏi thủ tục nộp phạt, mà ánh mắt cô ấy nhìn tớ cứ như tớ phạm trọng tội không bằng!”

“Nói không phải mê tín chứ, tớ thấy cô ấy có vẻ hơi… thần kinh.”

“Chắc chắn là dựa hơi chồng mới xin được vào thư viện làm!”

“Thật đáng tiếc, Giáo sư Trần phong độ như thế, lẽ ra phải sánh đôi cùng một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp hơn.”

Lúc này, Khâu Đình—vốn dĩ vẫn đang yên ổn đọc sách—bất ngờ lên tiếng:

“Biết đâu hồi mới lấy nhau, cô ấy cũng từng xinh đẹp và dịu dàng thì sao?”

Cả phòng bỗng im lặng.

Khâu Đình lật một trang sách, chậm rãi nói tiếp:

“Các cậu đều đọc Jane Eyre rồi chứ? Người phụ nữ điên trên gác mái tại sao lại phát điên? Có chắc là lỗi hoàn toàn do cô ta không? Chẳng lẽ người chồng—vị nam chính mà ai cũng ngưỡng mộ—thật sự vô can à?”

Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng chốc trầm xuống. Điền Điềm rõ ràng mất hứng, bực bội nhét cuốn sách lên kệ một cách thô bạo.

Nhưng tôi thì khác. Tôi không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về những lời của Khâu Đình.

Dù không gặp cô giáo Tần nhiều lần, nhưng tôi biết chắc một điều: cô ấy không hề hạnh phúc.

Và nếu đúng như vậy… thì nguyên nhân có phải đến từ chính cuộc hôn nhân này không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.