Sáng hôm sau, Bùi Khâm không có ở nhà.
Thỉnh thoảng anh sẽ ra ngoài, chẳng bao giờ nói cho tôi biết đi đâu.
Tôi tìm Bùi Bội mượn tiền.
Cô ta liếc tôi, giọng chua chát:
“Ăn ở nhà tôi, giờ còn muốn xin tiền tôi nữa à?”
Tôi im lặng, nghĩ chắc khỏi.
Nhưng cô ta lại hỏi:
“Cần bao nhiêu?”
Tôi đáp nhỏ: “128 tệ.”
Một chiếc bánh kem, thế là đủ.
Cô ta bật cười khẩy, chưa đầy một phút sau, tài khoản tôi nhận về 12.800 tệ.
“Tôi… không cần nhiều như vậy…”
Thực ra tôi có thẻ phụ của Bùi Khâm, chi tiêu hàng ngày đều dùng thẻ ấy,
chỉ là hôm nay — tôi không muốn dùng tiền anh.
“Định mua gì?”
“Bánh kem.”
Bùi Bội sững lại.
Tôi đã thấy ngày sinh của anh trên giấy đăng ký kết hôn.
Bùi Khâm từng dạy tôi rất nhiều điều — tôi muốn làm chút gì đó cho anh.
Cô ta lại chuyển thêm 20.000 tệ, ngượng ngập nói:
“Cầm mà tiêu… Đừng nói với anh tôi là tôi quên sinh nhật ảnh nhé.”
Tôi gật đầu. “Được.”
Buổi trưa, Bùi Khâm trở về.
Khi thấy chiếc bánh kem và nến trên bàn, động tác thay giày của anh khựng lại.
“Anh, sinh nhật vui vẻ!” — Bùi Bội reo lên.
Anh bật cười.
Lần đầu tiên, tôi thấy nụ cười thật sự nơi anh — ấm áp đến mức tim tôi lỡ một nhịp.
Anh thổi nến, rồi đặt một miếng bánh trước mặt tôi.
Ngọt thật.
Tôi không nhớ lần cuối ăn bánh sinh nhật là khi nào.
Ngón tay anh bất ngờ chạm vào khóe môi tôi.
Ánh mắt khẽ cong, giọng anh trầm thấp:
“Ngon đến mức vậy sao? Ăn dính cả lên mặt rồi.”
Tôi sững người.
Anh lúng túng rụt tay, cúi đầu ăn tiếp, khẽ nói:
“Đúng là ngọt thật.”
“Lạ nhỉ,” Bùi Bội nhìn anh ngờ vực, “anh đâu thích bánh sinh nhật?”
Anh trừng mắt nhìn cô.
Một lát sau, bát tôi lại có thêm một miếng thịt.
“Gầy quá.”
Anh không nhìn tôi, chỉ nhíu mày, tai lại đỏ ửng lên.
Bùi Bội vui vẻ đi rửa chén.
Tôi rảnh rỗi, ra ban công chăm mấy chậu hoa nhỏ.
Không biết từ khi nào, Bùi Khâm đã đứng cạnh tôi.
Anh cao lớn, dáng thẳng tắp, ít nhất cũng phải một mét tám.
Nghe nói, mẹ anh là người mẫu lai — quả thật, nét nào trên người anh cũng như được điêu khắc.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh.
Hàng mi dài in bóng trên gò má, đường viền hàm cứng cáp, nghiêm nghị mà dịu dàng.
Dưới nắng, anh như được phủ một tầng sáng mỏng, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Anh hai mươi tư tuổi, hơn tôi sáu tuổi.
So với đám con trai non nớt ở trường cấp ba, anh quá mức… chín chắn.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi thấy rõ từng sợi lông tơ trên gương mặt anh,
và hương gỗ đàn hương phảng phất quanh người.
“Cảm ơn em,” anh khẽ nói,
“Bội Bội hay quên, anh biết là em—”
Điện thoại reo cắt ngang.
Anh nhìn màn hình, ánh mắt thoáng sáng lên.
“Đợi anh chút,” anh nói, rồi nhanh chóng bước vào phòng, khép cửa lại.
Bùi Bội ló đầu ra từ bếp, hỏi:
“Ai thế?”
Tôi nhớ rõ hai chữ “Dịch An” trên màn hình, chỉ lắc đầu.
Khi đi ngang qua, tôi nghe loáng thoáng tiếng chị tôi trong phòng —
giọng dịu dàng, mềm mại, đang xin lỗi vì đã quên sinh nhật anh.
Bùi Khâm cười, nói không sao, nhưng trong giọng vẫn phảng phất chút tiếc nuối.
Rồi anh bảo chị đừng bận tâm.
Khi tôi bước đi, nghe thấy anh nói khẽ:
“Anh đợi em.”
Thì ra, tình yêu của người giàu cũng có thể sâu đậm đến thế.
Người ta nói, chỉ người giàu mới có tư cách nói về tình yêu.
Còn kẻ nghèo, chỉ biết tính toán tiền bạc.
Tôi thấy câu ấy chẳng sai.
Sau hôm đó, lời mà Bùi Khâm định nói với tôi —
vĩnh viễn không có cơ hội để nói tiếp.
Anh từng muốn mở lời vài lần,
nhưng hoặc tôi bận làm việc nhà, hoặc vùi đầu đọc sách.
Tôi phải chuẩn bị quay lại trường học.
Anh từng học ở môi trường hàng đầu,
thông minh, điềm tĩnh, mỗi lời phân tích của anh đều khiến tôi khâm phục.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà — xem như trả học phí.
Nấu súp, rót nước, thỉnh thoảng xoa bóp vai anh.
Anh không từ chối, nhưng ánh mắt luôn hơi né tránh.
Anh nhắc lại nhiều lần:
“Chúng ta chỉ là vợ chồng giả.”
Mà tôi, lúc nào cũng mỉm cười đáp:
“Em biết.”