Trêu Ghẹo

Phần 5



 

Từ ngày Thẩm Lâm An quay lại, hắn không còn cái kiểu hống hách, vênh váo như trước nữa. Bớt kiêu, bớt hằm hè, mặt lúc nào cũng như mất sổ gạo.

Đám con trai bu quanh hắn, xôn xao như đàn vịt đói, nhưng hắn gắt lên cái một:

– Im hết! Biến ra chỗ khác!

Thế là cả đám tắt đài, tản ra như lũ chim bị bắn chỉ thiên. Không thằng nào dám hó hé.

Tôi ngồi bên cạnh, nghe tiếng hắn nổi đoá mà… chẳng buồn ngoái đầu. Trước đây thì chắc tim đập chân run, nơm nớp lo bị ăn chửi ké.

Còn bây giờ á? Tôi chỉ dừng tay vài giây, rồi lại tiếp tục cắm cúi làm bài. Coi hắn như cây cột điện – to đấy, nhưng chẳng liên quan gì mình.


Cuối tuần, tôi càng chăm chỉ tập luyện như trâu cày mùa vụ.

Hứa Gia Tùy đứng một bên, nhìn tôi ngã lên ngã xuống mà sốt ruột thay:

– Cậu căng quá rồi đấy!

Tôi theo thói quen định bóp cái móc khoá cao su nhỏ vẫn hay cầm, ai dè… quên, không mang theo.

Anh chìa tay ra, giọng nghiêm túc:

– Bóp tay tôi đi, tôi không sợ đau đâu.

Tôi nhìn xuống tay anh – tay đẹp đến phát ghen, ngón thon dài, móng sạch sẽ, trông cứ như bàn tay người mẫu.

Tôi thử nắm tay anh một chút… Trời đất ơi, ấm dã man. Lại còn có lớp chai mỏng – chắc do luyện tập nhiều. Tay thật đấy, mà khiến tim tôi rung rinh như điện giật.

Giật mình, tôi buông ra cái rụp:

– Thôi… không cần đâu!

Anh hơi nhướng mày, mặt tỉnh bơ:

– Vậy… cho tôi mời Giang Chi đi công viên giải trí thư giãn tí được không?

Tự nhiên thấy ngại. Dạo này anh kèm tôi học, luyện võ đủ kiểu. Mình cũng đâu phải cục đá mà không biết áy náy.

Thế là tôi gật đầu cái rụp. Không do dự lấy một giây.


Người ta bảo, đi công viên giải trí một mình là một trong ba cảm giác cô đơn nhất thế giới.

Tôi cũng từng biết cảm giác đó. Trước đây có ai chơi với đâu, toàn lủi thủi như ma bóng. Lâu lắm rồi mới đặt chân tới cái nơi xập xình nhộn nhịp này.

Nhưng mà lần này khác. Hứa Gia Tùy như lên đồng, lôi tôi chơi hết trò này đến trò kia. Tàu lượn, nhà gương, đua xe, vòng xoay – không chừa trò nào.

Ấy vậy mà vào đến nhà ma, ông tướng này – người vừa không nháy mắt trên tàu lượn siêu tốc – lại đứng đực ra, hơi run run:

– Tôi… hơi sợ. Có thể nắm tay cậu được không?

Tôi chưa kịp đáp, đã thấy tai anh đỏ ửng như mới bị nắng rát. Trông mà thương.

Tôi cũng chẳng hiểu nghĩ gì, mặt đỏ như gấc mà vẫn đưa tay ra nắm.

Anh cũng nhẹ nhàng siết lại – không mạnh, không yếu, vừa đủ thấy an tâm.

Rồi đúng lúc ấy, một cái NPC giả ma ở đâu phóng ra, mặt mũi trắng bệch như cái bánh tráng bị mốc. Tôi giật bắn mình.

Hứa Gia Tùy phản xạ như phim hành động, kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy như thể tôi là bảo vật quốc gia:

– Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.

Tôi đứng hình mất mấy giây. Đến lúc hoàn hồn thì… vẫn đang nằm gọn trong vòng tay anh.

Anh nhanh chóng buông ra, lúng túng:

– Xin lỗi… tôi không cố ý đâu.

Tôi mặt nóng ran, may mà trời tối, không ai nhìn thấy cái mặt đỏ như củ dền này.

Không nói không rằng, tôi nắm lại tay anh, lần này… rất tự nhiên:

– Nắm chặt đấy. Đừng để lạc.


Còn đúng tròn 100 ngày nữa là thi đại học.

Ấy thế mà thành tích của tôi phất lên như diều gặp gió.

Bao nhiêu cái đề ngày trước nhìn như chữ ngoài hành tinh, giờ thì hiểu ra tuốt. Cứ thế chăm chỉ cày cuốc, đâm ra từ đứa lẹt đẹt giữa bảng, tôi phi thẳng lên top 3 lớp – làm chính tôi cũng bất ngờ chứ chả đùa.

Đến lễ thề 100 ngày trước kỳ thi, tôi được gọi lên sân khấu làm đại diện học sinh tiến bộ.

Lên phát biểu, tôi cũng không màu mè gì, nói toẹt ra luôn:

– Em xin đặc biệt cảm ơn bạn Hứa Gia Tùy. Nếu không có bạn ấy kèm cặp, chắc giờ em vẫn đang cắm mặt ở cuối bảng, mơ mộng làm lại cuộc đời.

Tôi vừa dứt câu, thì… bụp! Một cái bóng lao lên sân khấu như gió lốc.

Là Lý Văn Đình – cái tên quen thuộc chuyên gây chuyện không hồi kết.

Cô ta giật phắt cái mic trên tay tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi như thể tôi nợ tiền cô mấy tháng trời:

– Bạn bè cái gì, giả nai vừa thôi! Cô ta đang yêu sớm với Hứa Gia Tùy đấy! Là yêu sớm!

Cả khán đài như vỡ tổ, tiếng bàn tán rộ lên như chợ cá đầu giờ sáng.

Lý Văn Đình nhanh chóng bị lôi khỏi sân khấu. Nhưng chưa kịp thở phào, thì cô chủ nhiệm – cô Hồ, từ dưới sân khấu, mặt sầm sì như vừa bị cắt thưởng Tết, quát lên oang oang:

– Còn đứng đấy làm gì? Xuống! Con gái mới tí tuổi đầu đã học đòi quyến rũ con trai, định bôi tro trát trấu vào mặt tôi đến bao giờ hả?

Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng xuống khán đài, mắt đối mắt với tất cả bạn học, rồi quay sang nhìn cô Hồ mà nói:

– Cô Hồ, em không quyến rũ ai hết, mà nếu có ai cần xin lỗi thì là cô phải xin lỗi em!

Giọng tôi không to, nhưng chắc nịch, rõ ràng – như tiếng trống trường điểm tiết học mới.

Cô Hồ mặt đanh lại, cau mày:

– Cô ngày nào cũng thấy cặp kè với Hứa Gia Tùy, giờ bị bóc thì quay ra hỗn với giáo viên? Cô học đạo đức ở đâu ra thế?

Tôi không né tránh:

– Cô Hồ, tôn sư trọng đạo không có nghĩa là phải mù quáng nghe theo một người vô lý. Cô không bảo vệ em khi em bị bắt nạt, lại còn đổ lỗi cho em. Những lời cô vừa nói, em không thể xem cô là giáo viên được.

Cô Hồ tức đến mức tay run bần bật, lắp bắp mắng:

– Cái loại học sinh như cô, dù học giỏi đến mấy mà cái nết thế này thì chẳng trường nào dám nhận. Không có đạo đức!

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười:

– Cô nghĩ, nếu những lời cô vừa nói bị gửi thẳng lên phòng giáo dục, cô vẫn còn tư cách dạy người khác à?

Thực ra, tôi chẳng phải lo.

Từ đầu, khi biết tôi sẽ lên sân khấu phát biểu, Hứa Gia Tùy đã chuẩn bị quay video. Cậu ấy bảo: “Phải ghi lại, vì đây là huy chương chiến thắng của cậu.”

Và giờ, mọi thứ – từ phát biểu, màn giật mic, đến tràng sỉ vả của cô Hồ – đều được ghi lại ngon ơ.

Những lời xúc phạm đó, không chỉ làm mất danh tiếng cô Hồ, mà còn là thanh kiếm cắt phăng cái ghế giáo viên của bà.

Từ dưới sân khấu, Hứa Gia Tùy giơ tay làm dấu OK với tôi, môi cong cong cười tinh nghịch.

Tôi cười lại với cậu ấy – nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời sau trận mưa đá.

Tôi đã thắng.

Không chỉ thắng bọn miệng độc, mà thắng luôn cả con người yếu đuối của chính mình.


Có công mài sắt, có ngày nên kim – câu này đúng thật chẳng sai.

Mỗi lần thi thử, điểm số của tôi cứ thế bò dần lên, đến khi lọt vào top 10 toàn trường, tôi mới dám tin là mình không còn “học để tồn tại” nữa rồi.

Tham vọng cũng theo đó mà lớn dần.

Ban đầu chỉ mong học cùng thành phố với Hứa Gia Tùy cho đỡ nhớ, nhưng dần dà lại muốn vào thẳng trường đại học mà cậu ấy đang nhắm đến – chơi lớn một lần cho thiên hạ trầm trồ.

Vấn đề duy nhất là: Cậu ấy học giỏi đến phát ngán, điểm số như vách đá dựng đứng, nhìn thôi đã thấy tụt huyết áp.

Nhưng mà tôi không sợ.

Tôi nghĩ: Không thử thì biết đến bao giờ mới thắng được chính mình?

Dù kết quả có ra sao, ít nhất cũng ngẩng cao đầu mà bước, không có gì phải hối tiếc.

Còn đúng một tuần nữa là thi đại học, vậy mà tôi lại bị Lý Văn Đình và hội bạn thân của cô ta chặn trong một cái ngõ cụt – tối om như cái hầm chuột.

Hồ Nhã thì đã bị cho nghỉ không kèn không trống, còn Lý Văn Đình thì thoát đuổi học nhưng vẫn bị đình chỉ – thế mà mặt cô ta vẫn vênh lên như chưa từng có chuyện gì.

Cô ta kẻ mắt sắc như dao, tóc uốn lọn, váy ngắn cũn cỡn. Đi học mà ăn mặc như đi casting phim xã hội đen.

Mấy đứa bạn đứng sau cũng ăn mặc “đồng phục giang hồ”, vây quanh tôi như chuẩn bị mở lớp võ đạo ngoài trời.

Lý Văn Đình rút trong túi ra điếu thuốc, ngậm lên miệng rít một hơi như dân chơi thứ thiệt, rồi phà khói vào mặt tôi – cái khói nồng đến mức tôi ho sặc sụa như vừa nuốt phải ớt bột.

Cô ta cười khanh khách như lên đồng:

– Giang Chi, mày hết quyến rũ Thẩm Lâm An giờ lại dính lấy Hứa Gia Tùy, thiếu đàn ông mày sống không nổi à?

Tôi nuốt cục tức, mắt vẫn nhìn thẳng. Thật sự buồn nôn với cái kiểu miệng thì bôi son, lòng thì bôi tro của cô ta.

Không hiểu sao, cùng là phận con gái, mà cô ta cứ nhất quyết phải biến mình thành phiên bản phản diện không hồi kết thế?

Không buồn đôi co, tôi giơ tay tát thẳng một phát vào mặt cô ta, dứt khoát như tắt TV khi xem phim dở.

Bốp! – Tiếng vang rền vang cả con hẻm, chim chóc trên nóc cũng giật mình bay tán loạn.

Lý Văn Đình trố mắt nhìn tôi, như thể tôi vừa tát bay cả nhân phẩm cô ta.

Một giây sau, cô ta gào lên, định giơ bộ móng nhọn hoắt cào thẳng vào mặt tôi như muốn hóa thân thành mèo hoang.

Tôi tóm lấy cổ tay cô ta, khóa chặt lại – nét mặt không chút sợ hãi.

Cô ta tức tím tái, quay ra quát đám bạn:

– Còn đứng đực ra đấy làm gì! Vào đập nó cho tao! Tao mà không hủy cái mặt con này, thì đừng gọi tao là Lý Văn Đình nữa!

Cả lũ nhào vào như ong vỡ tổ.

Lý Văn Đình thì phi thẳng lại, đá một cú vào bụng tôi – cái cú đó mạnh đến nỗi tôi gần như gập người, thở không ra hơi.

Cô ta còn cay nghiến:

– Lúc nãy hùng hổ lắm cơ mà?

Bụng tôi đau quặn, mắt hoa lên, mặt tái mét, mồm muốn nói mà không thốt ra được câu nào.

Đang lúc tôi chuẩn bị dính thêm đòn nữa, thì…

Một tiếng quát vang trời từ đầu ngõ:

– Dừng hết lại cho tôi! Đứa nào dám động vào cô ấy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.